BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 290

Mụ đang mân mê một chai nước cà chua trên tay. Mụ rót vào chén trà

gần đầy mà cô đã đẩy ra.

— Pope ấy mà. Cái chàng trai ngồi trước mặt mẹ ấy, chắc mẹ phải để ý

đến anh ta chứ? Đó là người duy nhất trong bàn chúng ta không bị dúm
người lại vì hoảng sợ.

— À, có, mẹ có thấy.
Emily vừa trả lời vừa đưa mắt tìm quanh bể bơi ở mãi sáu tầng lầu phía

dưới: Harmilton đâu nhỉ?

— Mẹ có nghe con nói không?
— Có, có...
— Mẹ có vẻ khó chịu về điều con nói?
— Mẹ nghe rãt rõ! Pope... Alan Pope chứ gì. Còn gì nữa nào? Anh ta có

cái gì đặc biệt vậy?

Sarah đang trầm tư xé nát một bông hồng, nhìn mẹ cô như thách thức và

buông một câu bâng quơ:

— Con sẽ lấy anh ta.

***

Cả hai đều nằm úp xuống boong phía sau. Gió mơn man cơ thể họ. Họ

đã bỏ xa bờ đến mức có thế nhìn bao quát cảnh trí từ Cannes đến Nice đang
chìm trong sương mù màu lục nhạt. Con tàu vẫn mở hết tốc lực lao ra khơi,
rạch một đường bọt như tuyết trong nước màu chàm thẫm. Họ đã vượt qua
những chiếc thuyền buồm chung quanh các hòn đảo, bỏ xa các xuồng khác.

— Bơi nhé?
Terry hét lên để át tiếng gầm gào của máy. Alan đáp
— Nào, bơi!
Nàng trườn trên đống nệm và vỗ vai Gwen. Chiếc tàu chúc mũi xuống

nước khi máy tắt. Nó lướt theo đà tốc độ một đoạn rồi đứng im, rập rình
trong tiếng nước vỗ vào vỏ bọt bắn lên lốm đốm. Bờ biển bây giờ chỉ còn là
một dải mù xám khó nhận ra ở phía đường chân trời. Họ có cảm giác là xa
hết tất cả chỉ còn có hai người trên trái đất này mà thôi. Gwen quay lưng
lại, thong thả châm một điếu thuốc. Terry xuống biển trước. Alan nhìn theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.