BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 291

nàng đang mềm mại sải ra xa dần. Anh cảm thấy mình hơi ngốc khi để cho
bị rám nắng. Anh lao xuống theo. Nước biển ấm. Anh để cho nước đưa
mình đi, mở mắt nhận ra tấm thân màu da cam của Terry viền một lớp bọt
nước kéo theo một số bong bóng thoát ra từ mái tóc của nàng, Anh ngoi lên
mặt biển, miệng phun nước phì phì sát bên nàng. Họ phá lên cười. Nàng
nói:

— Nếu anh chàng Gwen mở máy bỏ chúng mình lại thì sao nhỉ?
— Anh mong rằng em sẽ dìu anh về đến tận bờ.
Nàng lại ngụp đầu lao về phía trước. Trong khoảnh khắc khi nàng lao

xuống hai chân kẹp vào nhau duỗi thẳng trông như một mũi tên tuyệt vời.
Trên người nàng không còn một mảnh vải. Alan thoáng nhận ra cái khoảng
trống đó. Anh cảm thấy hai bàn tay mình chạm vào mắt cá chân nàng bèn
hít một hơi dài và lặn xuống. Họ đùa với nhau như hai con vật sung sướng
vì thân thể được tự do, ngụp lặn giữa những bó nước màu ánh bạc, nhẹ
nhàng bơi lượn bên nhau, lướt khẽ da thịt chạm vào nhau. Trong một lúc,
giáp vào nhau, mặt mũi cả hai đều sũng nước. Cả hai đều không có cảm
giác tiến sát lại gần nhau nhưng không một ai chịu cúi mặt khi hai làn môi
mặn mùi muối biển chạm vào nhau. Terry nắm tay Alan khẽ bóp. Rồi nàng
bơi về tàu. Không cần có sự giúp sức của Gwen, nàng trườn một cái lên
tàu. Nàng kêu lên:

— Tôi đói lắm!
Gwen vẻ mặt tiếc hận:
— Ông Mac Dermott lại không dặn dò gì tôi cả.
Alan hỏi:
— Trong đảo có quán ăn nào không nhỉ?
— Có một quán đấy nhưng đã đông nghẹt. Tưởng chừng như ở nhà

hàng của mụ Besson ấy!

Terry nói:
— Thôi, mặc. Khi về ăn cũng được.
Và nhìn Alan, nàng nói thêm:
— Em không muốn nhìn thấy nhiều người.
Gwen dò xét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.