BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 296

Vào hồi một giờ, Alan vẫn chưa có mặt ở tiền sảnh. Sarah gọi điện về

phòng anh và đợi nghe chuông réo rất lâu, không có tiếng trả lời. Cô tiến về
phía Serge tay bị băng một miếng tướng:

— Sergei anh có thấy người lái xe của ông Pope không?
— Norbert ấy à, có đấy thưa cô. Anh ta kia kìa!
— Tay anh bị sao thế?
— Tôi bị người ta cắn.
— Một người đàn bà à?
— Một con chó.
— Ồ, thế thì đỡ nặng hơn!
Nàng ngẩng đầu lên hỏi một người vạm vỡ:
— Anh là tài xế của ông Pope à?
— Vâng, thưa bà.
— Thưa “cô". Sáng nay anh có thấy ông ta không?
— Không, thưa cô. Tôi đang chờ lệnh của ông ta.
— Không có dự kiến trước à?
— Không, thưa cô.
— Tốt lắm, rất cảm ơn.
Cô đi ra sân rời lúc đó đang đầy khách tránh ánh mặt trời dưới những

chiếc dù và những cậu bé hầu bàn đi lại không ngớt đáp lời khách gọi.
Không có Alan. Cô đi vòng quanh bể bơi. Nấp dưới những bụi cây hàng
dương, nhiều cô gái ngực trần bất chấp mọi điều cấm kỵ. Sarah gật đầu
chào một vài người quen biết, từ chối 10 người mời ăn sáng, đi qua quầy
rượu, đi xuống những bậc thang phía trên đó có cô điện thoại viên
Fernande ngồi trực máy. Cô bước vào thang máy ấn nút lên lầu 7. Chưa bao
giờ cô hành động như thế. Thường thì cô cho rớt những anh chàng đến tán
tỉnh. Đằng sau những lời tỏ tình, con mắt nghi ngờ của cô nhận ra rằng bọn
họ chỉ “ngọng" chiếm đoạt cái gia sản của cô. Cô ít có những nhu cầu vật
chất. Mọi việc đều qua đi trong đầu cô. Đôi khi cô cũng bắt bồ với kẻ nào
đó để ổn định thần kinh. Ít khi gặp lại người tình đó lần thứ hai. Lần thứ ba
thì không bao giờ. Giữa cô và bọn họ luôn luôn bị ngăn cách bởi tấm màn
hàng triệu đôla của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.