BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 297

Cô bước ra tầng lầu và đến gõ cửa phòng số 751.
Có thể anh đang say sưa giấc điệp chăng? Cô gõ mạnh hơn.
— Không có ai đâu, thưa bà. Tôi làm buồng từ rất sớm, ông ấy đã đi

khỏi rồi.

Cô mỉm cười với chị hầu phòng và quay trở lui. Alan không hề hứa với

cô khi cô đề nghị cùng đi chơi bằng tàu. Trái tim cô thắt lại khi nghĩ đến
cuộc dạo chơi khá lâu tối hôm trước trên đại lộ Croiselte. Cô nắm cánh tay
anh, trời đêm rất ấm. Cô nhớ đúng vào cái lúc ấy cô bị đâm một nhát dao
găm. Họ vừa đến trước khách sạn. Cô gợi ý cho anh dùng thêm một ly cuối
cùng. Anh trả lời:

“Sarah, tôi mệt lả ra rồi. Nếu không được ngủ mấy tiếng thì tôi chết

mất".

Vào lúc ấy trông anh như một đứa trẻ lạc. Nàng biết rằng đó là anh chứ

không phải ai khác. Vậy mà anh khác hẳn. Trước đó ít lâu, mẹ cô cho cô là
điên khi bà biết là cô không nói đùa.

— Nhưng con có biết anh ta là ai đâu.
— Chính sẽ là anh ấy, mẹ ạ.
— Lại thêm một thằng đĩ đực hám của.
— Không phải ai cũng thối nát như lão chồng ngu ngốc của mẹ đâu!
— Sarah!
— Hôm nay con sẽ đi “ăn hỏi" anh ấy. Mẹ cứ cố mà ngăn cản xem.
Cô trở xuống phòng đại sảnh và định đến ngó ở chỗ sòng bạc xem ra

sao, có thể Alan có mặt ở đó. Cô gọi tài xế.

***

— Em đang nghĩ gì thế?
Alan hỏi nàng đang rúc đầu vào vai anh.
— Đúng là em đang nghĩ rằng em chẳng nghĩ gì hết. Em nhìn trời.
— Em thấy gì trên đó.
— Không có lấy một đám mây.
Alan nhẹ nhàng lăn về phía nàng và khẽ chạm vào miệng:
— Còn kia nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.