BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 298

— Chả có gì hết. Em nhắm mắt cơ mà!
Nàng dùng đầu lưỡi tìm môi anh. Họ nằm trong một vùng cát nhỏ được

một bức tường đá nhọn che chắn không bị những con mắt từ phía biển
nhòm ngó tới. Cách đó 300 thước chiếc Lễ Hội đu đưa nhè nhẹ trên làn
sóng nhỏ. Gwen chắc đã ngủ ngon. Terry thở ra nhè nhẹ:

— Nghĩ cũng buồn cười, cả hai đứa mình đều có mặt tại đây.
— Buồn cười ư?
Nàng dùng hai tay nâng mặt anh lên và nhìn đắm đuối.
— Anh là tiêu biểu cho mọi thứ mà em ghét.
— Có nghĩa là...
— Xí nghiệp... cơ chế... những dấu hiệu bề ngoài... chả thiếu một thứ gì.

Chiếc xe Rolles, khách sạn Majestic, những dạ hội, sòng bạc, tiền nong...

— Em biết gì về những cái đó nào?
Anh nóng lòng muốn nói cho nàng biết sự thật nhưng lại sợ phải bỏ rơi

chiếc mặt nạ. Anh nói tiếp:

— Em làm gì để chống lại những cái đó?
— Về phần em, chẳng có gì hết. Em không phải là loại người phá phách.

Và em biết quá rõ loại người nghèo rớt mồng tơi nhưng lại khoác một cái
vỏ ngoài hào nhoáng. Anh là người đầu tiên, chính vì theo bản năng, em
cảm thấy như vậy cho nên em mới nhận lời trèo lên cái xe hơi cà khổ của
anh. Và bây giờ thì đang ở chỗ này đây. Anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

— Bốn mươi.
— Kỳ cục nhỉ - vậy mà anh chả có vẻ khô khan một tý nào. Tiền bạc

làm cho con người khô khan.

Alan nói:
— Nhất là khi người ta không có một xu dính túi.
— Anh nói tới đồng tiền y như một người lắm của. Khi người ta có thì

người ta không được hưởng đâu.

— Về cái gì vậy?
Nàng khẽ lướt môi hôn anh:
— Về cái này này. Thế... về cái... không phải để cho một anh chàng say

xỉn đâu nhé. Có lẽ vì anh nghèo quá cho nên anh ao ước được giàu có đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.