BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 310

— Sarah! Thực tình là anh không thể.
— Alan, việc hết sức quan trọng!
— Sau hãy hay, Sarah, cố hiểu cho anh!
Anh quay gót và nhào về phía thang máy. Cô ta chạy theo. Cabin thang

máy nhả ra ba con chó to và một em gái nhỏ giữ dây xích.

— Gấp lắm Alan! Chuyện quan hệ đến đời em và đời anh.
Anh vướng chân vào dây xích, bị kẹp vào giữa mấy con chó, Sarah và

bé gái. Đúng lúc ấy, Marina từ Palm Beach đến, bước vào đại sảnh. Cô
bàng hoàng khi nhìn thấy Alan đang vùng vẫy giữa đàn chó ngao và xống
váy. Không thì giờ tự hỏi do phép lạ nào mà anh lại đang ở đây, cô lao ngay
đến chỗ anh. Đồng thời, Arnold Hackett, suốt mấy giờ liền phiền muộn
ngồi trông chừng cửa sổ phòng cô, cũng đã phát hiện thấy cô và rời quầy
rượu đi ra. Quên cả tuổi tác, phẩm giá, vị trí xã hội và tư cách đáng kính
của người đã có vợ, lão chạy bổ theo cô.

Giữa lúc đó, mấy con chó thích thú kéo theo em bé gái nằm sóng soài

trên nền đá hoa trong khi Marina và Hackett bị chặn đứng trước cánh cửa
sắt vừa đóng lại sau lưng Alan và Sarah.

— Alan, ít ra anh cũng dành cho em một phút chứ?
— Không.
— Alan!
— Không, không và không! Để cho tôi yên.
— Đồ thô lỗ. Em cứ nói...
Do em bé gái trước đó đã nghịch, ấn vào tất cả các nút nên thang máy

đến tầng lầu nào cũng dừng lại. Alan bực bội nguyền rủa.

— Em sẽ lấy anh! Nghe chưa?
— Em nói gì thế?
— Anh và em, chúng ta cưới nhau.
Và cô nói tiếp trong khi anh đứng ngây ra.
— Mẹ em cũng biết rồi đấy!
Lầu năm.
— Sarah, em hoàn toàn điên rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.