BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 312

Marina nói và quay lại phía Hackett, giận dữ:
— Muốn biết thì cho biết: chúng tôi đã sống chung với nhau đấy!
— Thật vậy sao, anh Alan? - Sarah ngạc nhiên.
— Xin nghe đây... - Alan nói đổng - Xin nghe tôi nói...
Anh lấy hơi định nói lên những lời dứt khoát nhưng không nói được.

Rắc rối quá. Bất thần, anh chạy bắn ra hành lang và cuống cuồng gõ cửa
phòng mình.

— Alan! - Cả Sarah và Marina đều kêu lên và đuổi theo anh.
— Samuel! Mở cửa cho tớ. Mở ra! - Alan hét to - Mình đây.
— Chưa ai đối xử với em như thế này, Alan - Sarah gào lên.
— Để cho anh ấy yên, đồ khùng! - Marina can thiệp vào, cầm tay áo của

Sarah kéo lại.

— Còn cô, câm mồm đi! Đừng đụng tới vị hôn phu của tôi!
— Marina, tôi ra lệnh cho cô phải nói cho tôi biết... - Hackett gầm lên,

vẻ hoang mang.

— Để cho tôi yên! Lão già ngu xuẩn!
Khuôn mặt ngây dại của Samuel Bannister hiện ra trong khung cửa: Anh

ta chỉ có trên người chiếc quần lót và một chiếc bít tất một bên chân, trông
như một võ sĩ loạng choạng từ võ đài bước xuống. Alan xô mạnh anh ta để
chạy vào phòng, theo sau là tất cả bọn vừa chửi mắng nhau vừa cố túm lấy
anh.

Anh bất thần bị cú sốc mạnh: trên thảm lát sàn, nữ công tước Saran trần

như nhộng, đang nẳm dài khoan khoái, tóc tai rối bù, thân hình đầy vết bầm
tím. Mụ gật đầu chào cả bọn với vẻ hết sức tao nhã như thể đang ngồi trên
ngai vàng vua Pháp để tiếp các sứ thần.

— Samuel!- Alan kêu lên như ngạt thở.
Bannister dang tay ra một cách thiểu não tỏ ý bất lực.
— Thề với cậu trên mạng sống của Christel. - Anh ta hất cằm vẻ tố cáo

về phía nữ công tước rồi quay đi, nói tiếp - Bà ấy hiếp mình.

Với nét mặt hoảng hốt, Alan xoa tay:
— Tôi nghĩ các vị đã biết anh bạn thân nhất của tôi, Samuel Bannister.

Còn đây là Marina cậu đã từng gặp. Ông Arnold Hackett, cô Sarah Burger.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.