BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 315

bạc. Thật kỳ lạ! Chiều nay tất cả sẽ đi Sista. Mày đến chứ?

— Không.
— Tại sao?
— Alan sẽ đến đưa tao đi.
— Này, thế câu chuyện đã trở thành nghiêm túc rồi sao? Mày yêu thật à?
Terry mải miết đọc tập “Nhật ký của Anais Nin từ 1935- 1947”.
— Mày cắn câu rồi sao? - Lucy lại hỏi.
Không rời cuốn sách. Terry nhón bỏ một viên đường vào tách Nestcafe

nàng vừa pha, lật ngửa thìa nghiền cục đường trên mặt bàn vải sơn, ngay
cạnh tách cà phê.

— Điều gì làm mày nghĩ như thế? - nàng hỏi.

***

Bannister đã uống đến ly thứ sáu. Alan mới ly thứ hai. Với những gì

đang chờ mình, anh cần giữ đầu óc tỉnh táo.

— Cho tớ ly nữa - Samuel nói.
— Cậu định uống say chắc? - Alan hỏi.
— Không. Nhưng tớ thất vọng. Tớ không nhận ra được cậu nữa. Có cảm

tưởng như cậu đã trở thành một người khác.

— Thế cậu tưởng người ta có thể sống ba ngày trong cái môi trường này

mà vẫn giữ được ngây thơ sao? Ở New York, tớ bị giam hãm trong công
việc nhỏ bé của mình, tớ mơ mộng, tớ không hề biết gì. Tớ đã tin rằng lao
động là phương tiện để sống tốt hơn. Tớ đã từng là một con cừu trong đàn
cừu. Tớ thấy xung quanh mình những người trung thực, dễ thương. Nghèo
nhưng dễ thương. Tớ chưa bao giờ được nhìn thật gần những con sói đang
hành động, cắn xé nhau! Đứa này cố ngoạm miếng thịt của đứa kia.

— Cậu tưởng chúng sung sướng hơn ta sao?
— Cậu đã bị đá đít suốt 25 năm để cuối cùng bị đuổi như một kẻ bất

lương thế mà cậu còn nói với tớ về hạnh phúc! Người ta chỉ sống có một
lần, Samuel! Không ai sống thay cho cậu được. Mới sáng nay thôi, tớ đã
định bỏ xuôi tất cả, trở về với thân phận của mình, ngửa tay xin một việc
làm nhỏ vất vả ở New York với 1.500 đôla mỗi tháng. Điều đó chứng tỏ tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.