BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 326

Tổ Hợp Hữu Hạn Burger vào ngày cuối cùng 3 tháng tám, đạt được con số
6.500.000".

Cách xa hơn năm nghìn kilômét, Hamilton vẫn nhận ra được tiếng thở

dài nhẫn nhục của Fishmayer.

— Tôi phải nói gì với các ủy viên của hội đồng quản trị, thưa ông Price

Lynch?

— Không nói gì cả! Cứ để họ ngủ yên. Khi họ thức dậy, chúng ta đã làm

xong việc từ lâu rồi. Ngày mai anh làm việc với ai trong việc trả lương?

— Với Olivier Murray.
— Vậy hãy nghe kỹ những điều tôi dặn sau đây để nói với hắn...
Lão giải thích khá lâu, phớt lờ sự tức giận ngày càng tăng của Fishmayer

khi lão hiểu rõ dần điều bí mật của cú đòn. Khi gác máy người lão đẫm mồ
hôi. Lão lau trán bằng chiếc khăn quàng của Emily bỏ quên trên ghế dựa.
Vậy là việc đã quyết rồi.

***

Sau mỗi lần làm tình, Alan thường cần có một thời gian chết, thời gian

một mình. Đã có lần, anh còn định hốt cô gái tình cờ gặp gỡ xuống chân
giường để cô ta biến đi cho sớm. Với Terry, anh khám phá được một điều
rất mới: ta có thể thèm muốn một người đàn bà cả trước, trong và sau,
không lúc nào gián đoạn, ngay cả lúc không có chung đụng thể xác, chỉ
thèm muốn sự có mặt ấy, được hít thở nó, ngửi thấy nó, và lắng nghe nó,
nghe sự im lặng của nó. Đêm tiếp nối ngày trong căn phòng nhỏ, thời gian
trôi qua, tiếng động và mùi vị đã thay đổi, Alan vẫn quấn chặt lấy nàng
trong cảm giác lâng lâng, tự do hơn bao giờ hết. Một sự hoàn toàn giữa giác
quan và sự vật, sự hài hòa tuyệt diệu trong từng giây phút dành cho việc
khám phá thân thể của Terry hay cho sự nồng nhiệt cuốn họ quyện vào
nhau trong say đắm, hoặc cho thời gian ngưng nghỉ để Alan lượng định hết
cường độ vừa qua và tưởng tượng đến sự cuồng nhiệt sắp tới.

— Terry.
— Vâng.
Em mặc áo rồi cùng đi với anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.