BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 332

— Anh có giấy bạc đấy không?
Anh chàng run rẩy từ cựa lên đến mào.
— Anh không có tiền trong người. Tất cả gì có thể đưa ra cho em nuốt,

là tấm thẻ của American Express.

Cô tì mải tóc vàng thướt tha trong mũ cứng lên ngực anh, vuốt ve bộ

lông chim của anh vẻ mơ màng.

— Em cũng đã nuốt nhiều thứ khác. Có thể lúc trở về khách sạn chúng

mình sẽ thử xem nhé!

— Ừ, ừ, một ý hay đấy.
— Xin chào, Samuel, - một con cú cất tiếng, vui vẻ.
— Arnold! Tôi lạc mất ông. Ông đi đâu vậy?
— Victoria muốn nhìn biển dưới ánh trăng. Ý ngông của đàn bà.
— Ông biết Karina chứ?
Không bỏ ly rượu trên tay, Arnold long trọng hôn tay chim sếu.
— Hackett - lão tự giới thiệu.
Banister bỗng giật mình: trong phòng để quần áo, Alan vừa đến. Anh

đang được các nữ tiếp viên đội cho chiếc mũ bồ câu.

— Karina - anh đứng phắt dậy - hãy kể chuyện trò chơi của em cho ông

Arnold nghe. Anh trở lại ngay.

Anh lao ra chỗ Alan, chỉ còn cách khoảng 10 mét thì Sarah chẳng biết từ

đâu đến. Vọt ra chặn đường, cô ta hóa trang thành chim toucan, áo choàng
đen lóng lánh, mỏ vàng to dữ tợn.

— Alan! Em tìm anh khắp nơi! - Cô vừa nói vừa nắm lấy tay anh - Đi

với em! Em phải giới thiệu anh.

Alan vừa nhìn cầu cứu Samuel một cách tuyệt vọng vừa phải nín cười:

cái mào rũ xuống của Banister và những chiếc cựa gà đã gắn ở bắp chân
lông lá làm cho cậu ta thật hẫp dẫn!

— Samuel! Cậu thử gáy lên xem nào!
— Để trời sáng đã - Sarah nói - đừng gáy sớm sinh điềm gở đấy!
— Ông Pope!
Vừa thở hổn hển, một con quạ chạy đến giật lấy tay Alan để bắt như anh

là bạn thân nhất của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.