BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 367

Frishmayer đọc các giấy tờ, lật đi lật lại trong tay:
— Thưa ông Pope, rất tốt, rất tốt.
— Những cổ phiếu này, trị giá 120 triệu đôla. Tôi còn mắc nợ hãng của

ngài 70 triệu. Vậy còn 50 triệu xin ngài cho lại.

— Ông Pope, mời ông xơi một ly đã nhé.
— Rất tiếc, máy bay đang chờ. Tôi lại phải đi ngay.
— Ông sang Pháp à?
— Xin ông cho tôi tấm séc.
Frishmayer khẽ bĩu môi:
— Dĩ nhiên.
Lão ta vặn khóa bảo mật ở ổ kéo chính của bàn giấy và lấy ra một tấm

hình chữ nhật nhỏ phơn phớt xanh.

— Xin mời ông kiểm tra lại.
Alan bình tĩnh cầm lấy. Tấm séc ghi tên anh và viết rõ bằng chữ và bằng

số, số tiền quái đản là 50 triệu đôla có chữ ký của Fishmayer nổi bật lên
trên hai chữ ký rất khó đọc của những người sáng lập khác.

Abel ném cho anh một cái nhìn cao ngạo và lạnh lùng. Alan tất nhiên tự

thân cũng rất hiểu mình là ai. Anh nói:

— Xin chào ông!
Fishmayer trả lời:
— Chào ông!
Họ không bắt tay nhau.
Khi Alan đã ngồi vào máy bay anh thắt dây buộc gọi một cô tiếp viên

mang cho một ly champagne và kéo một lúc hai hơi thuốc lá trước khi các
động cơ phản lực gầm lên. Cái ý nghĩ anh là người khách duy nhất của
chiếc Boeirg làm cho anh mỉm cười. Máy bay trượt trên đường băng để cất
cánh. Alan gục đầu giữ chặt chồng hồ sơ, nhắm mắt và mơ màng nghĩ đến
hình ảnh của Terry.

***

Có thể cô không thuộc loại như Mandy Saran nhưng cô làm anh khoái.

Những khối hình tròn trịa, nụ cười vui, hai lúm nhỏ ở cằm dưới cái mũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.