BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 51

Đúng là lão không còn trẻ. Chính vì vậy nên thời gian còn lại rất quý.

Không bỏ lỡ cơ hội nào, chớp, chớp ngay! Lão biết mình sẵn sàng làm bất
cứ cái gì để được đặt một ngón tay lên da thịt cô ả này. Mắt không dứt khỏi
khuôn bụng dưới nửa kín nửa hở của ả, lão thổ lộ:

— Này cô Marina... Chúng ta mới quen nhau sơ sơ nhưng tôi muốn bàn

với cô một chuyện...

***

Nên chăng báo cho cô ta biết mình phải nghỉ việc? Nói thế nào về

chuyện tối nay không ăn cùng cô ta?

— Christel! Christel!
Không có ở phòng ngoài, trong bếp cũng không. Bannister ước sao

trong phòng khách cũng không có nốt.

— Christel!
Nhưng cô ả trong đấy, ngồi lọt thỏm trong ghế bành, bận tấm áo len tím

làm hằn rõ từng ngấn mỡ. Bộ mặt: Sự oán giận hiện hình.

— Làm gì mà kêu tướng lên vậy? Không nhìn đồng hồ xem! Có đi giầy

vải vào không nào?

— Anh còn phải lên phố.
Mắt trợn to vì ngạc nhiên, cô nhìn anh ta như thể anh vừa tuôn ra điều gì

hỗn láo.

— Cái gì?
— Anh đi ăn tối với Alan Pope.
— Quên cái đồ bất đắc chí ấy đi! Rửa tay ngay: Không đi nữa!
Như vừa có ánh chớp lóe sáng trong đầu, Bannister đột nhiên nhận ra

gánh nặng của hai mươi nhăm năm nô lệ, những nỗi kinh hoàng đã trải qua
ở nhà Hackett, những nụ cười gượng gạo, sự khiếp sợ Murray, nỗi lo lắng
không có việc làm khi đã gần năm mươi tuổi, nỗi tủi nhục vì bị vợ mình đối
xử như một đứa trẻ con.

— Anh cứ đi!
— Gớm nhỉ, anh dám xúc phạm tôi chỉ vì cái thằng đê tiện chuyên chơi

đĩ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.