BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 54

— Sammy... - Alan lại gọi, vẻ thương cảm vụng về. Chỉ thế thôi không

nói được gì hơn. Vết thương quá nặng, lời nào chữa lành được! Im lặng kéo
dài hai phút, hai phút dài bằng cả một cuộc đời thất bại. Buồn bực, bất lực,
Alan lo lắng nhìn bạn ngồi lặng như hóa đá. Bỗng bức tượng đá rùng mình,
Samuel như chợt tỉnh cơn choáng ngất đáng sợ. Tuồng như vừa mới phát
hiện ra Alan, anh nhìn thẳng vào mắt bạn và gầm lên bằng giọng khàn đục:

— Mình muốn trả thù.
— Ừ, phải đấy. Alan đã bớt lo, trả lời.
— Hôm qua cậu bị, hôm nay đến lượt mình, ngày mai sẽ đến lượt hàng

trăm con người khốn khổ khác giống hai đứa mình. Bị chúng quăng quật
như quân cờ, mắng mỏ, đe dọa, tống ra cửa. Số phận những con ngựa!...
Mình không chịu đâu. Alan. Đủ rồi! Ba chục năm nhục nhã, đủ rồi! Mình
sẽ cắn.

Alan làm ra vẻ tán thành. Bannister nắm cổ tay anh bóp gần gãy vụn:
— Trả thù! Cậu có biết thế là thế nào không?
— Có, có...
— Nó đè bẹp mình, mình đè bẹp nó. Nó lột da mình, mình lột da nó!
Alan nhẹ nhàng gỡ tay ra:
— Chúng mạnh hơn chúng ta, Sammy. Chưa đánh mình đã thua.
— Nhất định sẽ đánh bại chúng.
— Hai đứa làm sao lật đổ được cả một chế độ.
— Mình muốn chúng toi đời.
— Murray à?
— Murray chỉ là cái bánh xe, là tay sai. Mình muốn nện vào cái đầu...

Vào Hackett!

Anh gằn giọng để ghi nhớ cái tên vừa nói đến.
— Ừ, đúng thế... Vào chính Hackett! Làm nó khuynh gia bại sản.
— Năm trăm triệu đô la doanh thu năm, sáu chục nghìn viên chức nhân

viên rải khắp hành tinh, các ngân hàng viện trợ nó, chính quyền ủng hộ
nó... làm gì được?

— Chưa biết, nhưng sẽ làm được. Chịu chơi không?
Alan không kìm nổi nụ cười nghi hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.