BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 83

Mụ nhún vai, thở dài khoan khoái:
— Một thằng đàn ông.
— Nói đi! Nó đánh em! Làm em đau? Nói đi Mandy?
— Em còn bận sửa soạn. Sau hãy hay.
— Anh cóc cần tiệc rượu này!
Giọng lão lạc đi, chuyển sang giọng van xin của một chú bé:
— Anh xin em, Mamdy, cho anh một cái nào!
Mụ chăm chú nhìn chồng. Lão đã trạc sáu mươi, nhỏ con, nhưng thuộc

một nòi hào hoa phong nhã vào loại hiếm. Lão biết thói của mụ từ mười
năm nay. Mụ kể lại cho lão nghe đầy đủ mọi chi tiết cho đến lúc vị thừa kế
của một dòng qúy tộc nhất nhì nước Pháp lảo đảo về cơn thèm khoái lạc
đến điên người.

— Không, - mụ nói. - Em muốn xuống phố. Để đến tối xem sao.
Mụ bứt một cành hồng trong bó hoa Goldman gửi tặng vuốt nhẹ bên mát

sưng húp.

***

Norbert cùng hai người khuân vác kéo dài thời gian xếp hành lý lên

thùng chiếc Rolls. Xe đậu trong khu đặc biệt dành riêng cho các xe đón
hành khách đến. Hai cảnh sát không một lúc nào tỏ ra để ý đến. Alan phân
vân không biết nên lên xe ngồi hay nên đợi Norbert xếp xong đồ, đành
châm thuốc đứng lẫn giữa đám đông hành khách, áo vét vắt trên tay. Một
lần nữa, anh có cảm giác tất cả những cảnh này đều không thực, mình
không có mặt trong các sự kiện mà anh là trung tâm.

— Thưa ông...
— Gì?
— Ông có thấy cần bỏ mui xe không?
Alan thấy rõ cả cảnh sát, cả những người qua đứng đều dồn mắt nhìn

anh, tò mò trước chiếc xe trắng bóc. Hình như tất cả đều chờ đợi quyết định
của anh.

— Có, - anh trả lời để khỏi làm mọi người thất vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.