BÀI CA MỪNG GIÁNG SINH - Trang 80

– Điều mà người đàn bà nửa say nửa tỉnh anh kể với mình tối qua nói

với anh khi anh đòi gặp ông ta xin hoãn cho một tuần, và anh tưởng là cái
cớ tránh anh, hóa ra hoàn toàn là thật. Lúc đó ông ta không chỉ ốm nặng,
mà đang hấp hối.

– Vậy khoản nợ của chúng ta sẽ chuyển cho ai?
– Anh không biết. Nhưng cho đến lúc đó, chúng ta sẽ có tiền; mà dù cho

không có đi nữa, thực sự là vận rủi nếu người kế nghiệp ông ta là một chủ
nợ nhẫn tâm. Đêm nay chúng ta có thể ngủ ngon lành, Caroline ạ!

Đúng thế. Họ có thể đỡ lo lắng, nhẹ lòng hơn. Bộ mặt bọn trẻ bị bắt im

lặng và túm tụm xung quanh nghe những điều chúng ít hiểu, cũng tươi tắn
hơn, và ngôi nhà này hạnh phúc hơn vì cái chết của người này! Tình cảm
duy nhất mà con ma muốn chỉ cho Scrooge thấy chỉ là sự hài lòng với sự
kiện.

– Hãy cho tôi thấy sự nhân hậu nào đó với một người chết - Scrooge

nói, - hoặc căn phòng tối tăm mà chúng ta vừa rời bỏ sẽ mãi mãi tồn tại với
tôi.

Hồn ma dẫn ông ta xuyên qua vài phố quen thuộc, và trong lúc đi,

Scrooge nhìn đây đó tìm bóng dáng mình nhưng chẳng thấy đâu. Họ vào
căn nhà của Bob Cratchit nghèo khổ, căn nhà mà lúc trước họ đã đến thăm.
Họ thấy người mẹ và đàn con ngồi vây quanh lò sưởi.

Im lìm. Rất im lìm. Mấy cậu bé Cratchit ồn ào nay im như tượng trong

một góc, ngồi ngước nhìn Peter, quyển sách mở rộng trước mặt. Bà mẹ và
mấy cô con gái đang khâu vá. Nhưng chắc chắn là họ hết sức im lặng!

“Ông ta tóm lấy một đứa trẻ và đặt nó vào giữa những đứa trẻ khác”.

Scrooge đã nghe câu này ở đâu rồi nhỉ? Ông không hề mơ. Thằng bé ắt
phải đọc to lúc ông và Hồn ma bước qua ngưỡng cửa. Sao nó không đọc
tiếp?

Bà mẹ đặt món đồ khâu lên bàn và úp hai tay lên mặt.
– Màu sắc làm mẹ nhức cả mắt, - bà nói.
Màu sắc ư? Chao ôi, tội nghiệp bé Tim!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.