là người cần phải thế, nhờ cuộc giao hữu này. Tại sao lại chỉ cho tôi cái này,
nếu tôi đã trải qua mọi hy vọng?
Lần đầu tiên bàn tay có vẻ lay động.
– Hỡi Hồn ma tử tế, - ông dai dẳng lúc ngã quỵ xuống đất trước con ma,
- xin ông can thiệp giùm tôi, xin hãy thương tôi. Hãy bảo đảm với tôi rằng
tôi có thể thay đổi những hình bóng ông đã chỉ cho tôi bằng cách thay đổi
cuộc sống?
Bàn tay ân cần rung động.
– Tôi sẽ tôn kính Giáng sinh trong lòng và cố giữ quanh năm. Tôi sẽ
sống trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Hỡi các Hồn ma của cả ba thì, sẽ
đấu tranh trong con người tôi. Tôi sẽ không bỏ qua những bài học họ đã
dạy. Chao ôi, hãy bảo tôi có thể cọ sạch những chữ viết trên tấm bia này!
Trong cơn thống khổ, Scrooge nắm lấy bàn tay con ma. Nó không thoải
mái, nhưng ông tha thiết cầu xin và nắm lấy nó. Hồn ma khỏe hơn, hất ông
ta ra.
Giơ cao đôi tay trong lời cầu nguyện cuối cùng đảo ngược số phận cho
ông, Scrooge nhìn thấy trong cái mũ trùm và quần áo của con ma có sự
biến đổi. Nó co rúm, sụp xuống và teo lại thành cái cột giường.