BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 106

lao động, màn được kéo lên: chung quanh Nga hoàng vô tài, ngu ngốc, ra
đứng chầu những tướng già nua, trong khi một tên gác của nặng nề, điệu bộ
lố bịch, quét ở lưng họ cái bụi rậm suy vi ở người họ rơi xuống.

Do cửa sau của xưởng trống, một cỗ ba con ngựa phi nước đại chạy ra.
Galatenkô, Kôrytô, Fêđôrenkô, nhai hàm thiếc và đầu nặng trịch ngật
ngưỡng đưa lên đưa xuống, giẫm đạp nát cả đồ đạc nhà hát, ầm ầm kéo bay
ra sân khấu Taranet, xà-ích của chúng, ở đầu dây cương căng thẳng: xe tam
mã làm mặt sàn cũ kêu răng rắc. Tay thủ lĩnh trung hậu Platôp, cựu quân
nhân khôi hài, thì túm chặt thắt lưng Taranet. Vai đó do ngôi sao mới sân
khấu chúng tôi là Ôlec Ôcnep đóng. Quần chúng lấy ngón tay cái dập tắt
những tia lửa buồn sau chót để lặn ngụp vào trong xoáy lốc của những
tưởng tượng và của cái đẹp trên sân khấu. Ngồi hàng đầu, Kalina Ivanôvich
thích thú cười đến phát khóc, và đưa một ngón tay vàng khè, dăn dúm, lên
quệt ngang mộ giọt nước mắt.

Tôi chợt nhớ đến Kuriajê.

Không, bây giờ hẳn không phải là lúc van xin buông tha, vì sẽ không có ai
đẩy xa đi cho tôi cốc rượu cay đắng ấy. Tôi bỗng thấy người mỏi mệt và
kiệt sức không thể nào tả được.

Trong buồng trò của diễn viên, cảnh thực là vui vẻ đầm ấm. Lapô mặc áo
Nga hoàng, mũ vương miện đội lệch bên tai, và ngồi trong cái ghế bành
rộng của Êkatêrina Grigôriepna, đang khen Galatenkô đóng vai ngựa tuyệt
giỏi.

- Không nói đến sân khấu, chứ thực trần đời mình chưa hề thấy có con ngựa
nào như thế bao giờ.

Ôlia Vôrônôva bảo Lapô:

- Vania, đứng lên đi, để cho bác Antôn Xêmiônôvich ngồi nghỉ. Và tôi ngủ
thiếp đi trong cái ghế bành dễ chịu ấy, không đợi diễn hết vở kịch. Trong
giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng lanh lảnh của bọn trẻ đội mười bàn tán lao xao
ầm ỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.