BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 135

Trong nháy mắt, Xinenki đã tỉnh táo lại và bây giờ nghiêm chỉnh:

- Kèn báo thức, rõ!

Tỉnh ngủ hẳn, nó mỉm cười và âu yếm bảo tôi:

- Chào bác Antôn Xêmiônôvich. Rồi nó leo lên một tấm ván nào đó để tìm
cái kèn của nó.

Hai giây đồng hồ sau, nó đi chĩa cái loa kèn ra ngoài toa xe, rồi thưởng cho
tôi một nụ cười rất dễ thương nữa, đó đưa bàn tay trần lèn chùi mồm và
banh đôi môi ra trong một động tác có duyên không tả xiết, nó ép môi vào
miệng kèn: bài kèn báo thức của chúng tôi làm chấn động cả nhà ga bằng
một âm vang quen thuộc.

Các trại viên đã nhảy ở trên tàu xuống và tôi không ngớt bắt tay họ, Lapô đã
ngất ngưởng trên một nóc toa, nhăn nhó tức giận nhìn xuống chúng tôi mà
nói:

- Tại sao các cậu lại đến đây? Để nói chuyện tống tình à? Thế bao giờ các
cậu mới đi rửa mặt và quét dọn các toa? Dễ thường các cậu nghĩ: mặc kệ,
cứ để toa bẩn trở lại người ta đẩy hẳn? Nếu thế thì các cậu hãy nhớ: tớ
không nể nang đâu. Và đem quần cụt mới ra mặc vào. Đội trường trực nhật
đâu? Thế nào?

Taranet thò đầu ra, ở chỗ sàn máy hãm phanh liền bên. Hắn chỉ mặc độc có
một chiếc quần cụt cũ nhỏ, nát nhàu, nhưng cánh tay hắn đeo một cái băng
đỏ mới tinh.

- Có tôi đây.

- Chẳng có trật tự gì cả! Lapô hét. Nước ở đâu, cậu biết chứ? Ở lại đây bao
lâu, cậu biết chứ? Bao giờ thì cho ăn, cậu biết chứ? Nói đi, của khỉ!

Taranet trèo lên nóc toa gặp Lapô, và vừa gấp các ngón tay vào lòng bàn tay
vừa trả lời rằng tàu đổ bốn mươi phút, rằng có thể rửa mặt ở gần đài nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.