BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 140

- Ông trưởng ga! Lapô đáp. Ông ấy có hai cánh tay với một cái lỗ miệng.
Cứ để cho ông ấy khua tay ra hiệu và hét lác. Như thế vui hơn.

- Không, tôi nói. Không nên. Nhỡ có một chuyến tàu đã xô đến ở một chỗ
bẻ ghi, thì thật là các chú làm việc hay đáo để!

- Ồ, nhưng cái đó thì chúng cháu biết! Phải ra hiệu đóng đường lại chứ!

- Thôi đi, các chú!

Nhưng bọn chúng xúm lại tấn công tôi. Những đứa đứng ở phía sau leo lên
các sàn máy hãm phanh và các nóc toa, và từ những chỗ ấy chúng đồng
thanh van nài tôi. Chúng chỉ yêu cầu tôi có một điều: cho chúng xê dịch
đoàn tàu đi hai thước.

- Chỉ hai thước thôi, rồi xi-tốp! Phiền gì ai? Chả động trệ gì đến ai hết! Chỉ
có hai thước, rồi sau đó tự bác sẽ quyết định.

Tất nhiên, tôi nhượng bộ. Xinenki lại một lần nữa nổi hiệu kèn “công tác”
và các trại viên, đã từ lâu nghiên cứu đâu vào đấy các chi tiết của việc làm,
ai nấy đứng vào chỗ chỉ định ở bên các bậu thành toa. Bọn thiếu nữ nói líu
ríu ở một chỗ nào đấy phía đằng trước. Lapô bước lên sân ga và khua khua
cái mũ chỏm của hắn.

- Khoan đã! Khoan đã! Taranet kêu lên. Tớ đi kéo ông trưởng ga đến ngay
tức khắc, kẻo ông ta cứ đòi biết nhiều hơn tớ.

Ông trưởng ga chạy té tát xuất hiện trên sân ga và giơ hai tay lên trời:

- Các chú làm cái gì thế? Các chú làm cái gì thế?

- Hai thước, Taranet nói.

Không có đời nào, không có đời nào! Sao lại được phép làm như thế?

- Người ta xê dịch nó đi hai thước! Kôvan kêu lên. Ông không hiểu, hay là
thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.