BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 167

- Nhưng cũng không hề gì. Các bạn đã biểu quyết nó, thế là xong. Đó là
điều cần phải nhớ, có lẽ trong các bạn có một người nào bây giờ đang nghĩ:
có thể cứ biểu quyết rồi sau sẽ liệu. Kẻ đó không phải là một con người, mà
nó tệ hơn một con rắn, nó là một con sâu bọ, các bạn hiểu không. Theo luật
lệ của chúng tôi, nếu có kẻ nào không chấp hành những điều đã được quyết
định ở hội nghị toàn thể, thì nó chỉ còn có một đường đi thôi; ra cửa, tống
cổ!

Zađôrôp dữ dội cắn đôi môi trắng nhợt và giơ nắm tay lên quá đầu:

- Tống cổ! hắn vừa quát lên dữ dội vừa hạ nắm tay xuống.

Quần chúng im lìm chờ đợi những chuyện gớm ghiếc khác nữa, nhưng đã
thấy Karabanôp lách mọi người đi lên; hắn cũng lem luốc, nhưng bị lấm
đen, và hắn cất tiếng hỏi giữa một im lặng sửng sốt:

- Phải tống cổ ai ra ngoài ở đây? Tôi làm việc ấy cho!

- Đấy là nói chung thôi, Lapô thản nhiên nói nhẹ nhàng.

- Tôi sẵn sàng, nói chung, và muốn thế nào cùng được. Song có chuyện gì
mà các cậu đứng đực cả ra đấy và nhăn nhó như mục sư đi chợ phiên ấy

vậy?

[49]

- Không, có ai nói gì đâu, có tiếng ai đáp.

- À, thế phỏng? Vừa mới đến mà các cậu đã cúi đầu xuống rồi. Hả? Nhưng
âm nhạc đâu rồi?

- Có âm nhạc đây, có lắm chứ! Bôrôvôi kêu lên, sung sướng cực điểm, và
bác làm cho chiếc phong cầm của bác rống lên.

- À, âm nhạc đó! Quây thành vòng đi! Nào, các cô gái, sưởi ấm bên lò sưởi
thế đủ rồi, ai nhảy điệu gôpak? Natasa yêu quý của tôi ơi! Nhìn xem, anh
em, Natasa của chúng tôi có xinh không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.