BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 188

Các thiếu nữ đeo tạp-dề trắng, cùng Jêvêli, Sêlaputin và Biêlukhin mặc áo
blu trắng, lặng lẽ đi lại, thì thầm trao đổi với nhau vài câu, sửa lại cho ngay
ngắn những hàng dao dĩa cuối cùng, thêm thắt cái này cái nọ, hay dọn chỗ
ngồi cho một người nào đó. Các trại viên Kuriajê tuân theo họ một cách bạc
nhược, như những bệnh nhân trong một viện điều dưỡng, và Biêlukhin cũng
ân cần nâng đỡ chúng như những bệnh nhân.

Đứng ở chỗ trống, dưới những bức chân dung, tôi đưa mắt nhìn khắp cái ốc
đảo của phòng ăn, đột nhiên xuất hiện do một phép thần thông bất ngờ từ
trong lòng cái bãi sa mạc hôi thối của tu viện. Sự im lặng của phòng ăn nổi
bật hẳn lên, nhưng nó lại được phản chiếu trên những cặp má đỏ hồng hào,
trong ánh mắt và trong vẻ lúng túng dễ thương của sự ngượng ngùng, khác
nào một chân lý vững chắc, khác nào sự kỳ bí của một cuộc ra đời mới mẻ.

Cũng trong sự im lặng ấy, và hầu như không để cho ai lưu ý, các tay kèn và
tay trống xếp hàng một đi vào, thầm lén nhìn nhau, đỏ mặt lên một cách lo
âu, và đứng sắp thành hàng áp sát tường. Mãi cho đến bảy giờ mọi người
mới nhìn thấy họ, và mọi con mắt, quên cả bữa ăn, không chịu rời họ nữa.

Taranet xuất hiện ở cửa vào:

- Đứng dậy chào cờ! nghiêm!

Các trẻ Gorki đứng theo tư thế nghiêm đã quen. Sững sờ vì hiệu lệnh đó,
các trẻ Kuriajê vừa kịp xoay trở mình và tì tay lên thành bàn gỗ để đứng
dậy, thì bất thình lình chúng đã bị choáng váng bởi tiếng sấm dàn nhạc hùng
dũng của chúng tôi.

Taranet cho lá cờ đi vào, cờ đã tháo vỏ bọc và những nếp lụa đỏ tía óng ánh
lên một niềm tin tưởng hân hoan. Lá cờ dừng lại trước những bức chân
dung, đem tới cho phòng ăn vẻ trang nhã của một nghi lễ Xỏ-Viết tôn
nghiêm.

- Ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.