BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 189

Tôi nói chuyện ngắn gọn với các trại viên, lần này thì không ám chỉ gì đến
công tác và kỷ luật, tôi cũng không hô hào kêu gọi gì chúng, mà cũng
không tỏ ý hoài nghi về một vấn đề gì hết. Tôi chỉ đơn giản khen mừng
cuộc sống mới mẻ của chúng, và biểu thị lòng tin chắc chắn rằng cuộc sống
ấy sẽ đẹp đẽ, như chỉ có cuộc sống của con người mới có thể đẹp đẽ như
vậy được.

Tôi bảo chúng:

- Chúng ta sẽ sống một cuộc sống đẹp đẽ, sung sướng và hợp lý, bởi vì
chúng ta là những con người, bởi vì chúng ta có một cái đầu trên hai vai, và
bởi vì chúng ta muốn sống như thế. Mà ai có thể ngăn cản được ta? Không
một ai có thể cướp đoạt công việc làm của ta và những cái gì ta kiếm ra
được. Những hạng người như vậy không làm gì có ở trong Liên bang chúng
ta. Và các chú hãy nhìn xem những người ở chung quanh các chú. Hãy nhìn
một lão công nhân và du kích quân, đồng chí Khalabuđa, đã ở cả ngày hôm
nay với các chủ. Cùng với các chú, ông ta đã đẩy đoàn tàu, dỡ các toa xe,
chải lông cho những con ngựa. Khó lòng đếm cho hết được, biết bao nhiêu
người tốt, những bậc vĩ nhân, những vị lãnh đạo, những người bônsêvich
của chúng ta, nghĩ tới chúng ta và muốn giúp đỡ chúng ta. Đây này, bây giờ
tôi đọc cho các chú nghe hai bức thư rồi các chú sẽ thấy rằng chúng ta
không cô đơn, các chú sẽ thấy rằng mọi người yêu thương các chú và săn
sóc tới các chú:

Thư của Maxim Gorki gửi ông chủ tịch ủy ban chấp hành khu Khackôp

Xin ông cho phép tôi được hết lòng cảm ơn ông về sự ân cần giúp đỡ của
ông đối với trại Gorki.

Mặc dầu tôi mới chỉ biết trại qua những thư từ trao đổi với các trẻ em và
với ông giám đốc của chúng, tôi cũng cảm thấy rằng trại đáng được sự chú
ý nghiêm túc nhất và đáng được giúp đỡ tích cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.