BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 191

mở rộng phạm vi hoạt động, và do một nỗ lực chung và nhất trí nó sẽ đứng
được hàng cao quý thích hợp với cái trại mang tên đồng chí.

Thưa đồng chí quý mến, xin đồng chí cho phép chúng tôi chân thành kính
chúc đồng chí sớm lấy lại được tinh lực và sức khỏe, để tiếp tục hoạt động
hữu ích của đồng chí và sáng tạo ra những tác phẩm mới.

Trong khi đọc những bức thư này, tôi để ý nhìn bọn trẻ qua mép tờ giấy.
Chúng lắng nghe tôi và tâm hồn chúng tập trung hết vào đôi mắt, vẻ thán
phục, hoan hỉ, tuy nhiên chưa đủ sức nắm bao quát được tất cả sự bí ẩn nọ
và sự rộng lớn mông mênh của một thế giới mới. Có nhiều đứa tì khuỷu tay
trên bàn, nhổm người lên đưa mặt sát lại gần tôi. Các học viên của chúng
tôi, đứng tựa lưng vào tường, mỉm cười mơ màng; các thiếu nữ đã bắt đầu
dụi mắt, vì có những đứa trẻ mạnh dạn dòm ngó các cô. Ngồi ở bàn bên
phải, Kôrôtkôp nhíu đôi lông mày đẹp của hắn lại mà trầm ngâm suy nghĩ.
Khôvrak nhìn qua cửa sổ, đôi má bóp lại với một vẻ đau khổ.

Tôi kết thúc. Những làn sóng cử động và lời nói đầu tiên đang chạy dài qua
các bàn, bỗng Karabanôp giơ tay lên:

- Anh em ạ, anh em có biết chúng ta nên nói gì bây giờ không?... Bây giờ
thì phải hát, trời ạ... chứ không phải nói chuyện. Nào, chúng ta hát... Nhưng
mà phải hát cho ra trò, thật sự vào... bài Quốc tế ca nhé.

Bọn trai bắt đầu kêu hò, cười lên, nhưng tôi thấy có nhiều trẻ ở Kuriajê lúng
túng, ngồi im lặng. Tôi đoán chừng chúng không biết lời của bài Quốc tế
ca.

Lapô leo lên một chiếc ghế dài.

- Nào các cô, hát cho to lên, để mọi người nghe các cô đấy nhé!

Hắn vung tay ra hiệu và chúng tôi cùng hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.