BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 221

lại bảo: tôi hạ nó xuống. Chỉ có các ông mới nghĩ thế: các ông cho là lòng
tin của người ta đang chết dần chết mòn. Nhưng rồi ông xem, lòng tin ở
Chúa không chết đâu… dân chúng biết như vậy.

Vị trưởng lão đã bước lên giảng đàn thật sự, và ngay đến giọng nói của ông
cũng vang lên sang sảng như vào những ngày đầu của đạo Cơ-đốc, nhưng
một ông già khác ngăn ông lại:

- Thôi, ông Ivan Akimôvich ơi, sao ông lại nói những chuyện ấy? Ông công
dân giám đốc hiểu biết công việc của ông ta, vì ông ta đại diện cho chính
quyền xô-viết, thành thử theo ý kiến ông ta thì nhà thờ có thể gọi là không
cần thiết. Chỉ có điều là, ở dưới kia, như ông vừa nói, chỉ có một cái lễ
đường thôi. Phải, một cái lễ đường. Và tệ nhất là nơi đó đã bị ô uế, cứ nói
thẳng ra như thế…

- Nhưng các cố chỉ có việc rẩy nước phép là xong. Lapô khuyên.

Ông già bối rối vuốt chòm râu:

- Nước phép, con ạ, không phải là việc gì cũng đem ra dùng được.

- Sao lại thế…không dùng cho tất cả mọi việc được à?...

- Không, con ạ, không dùng cho cả mọi việc được. Nói ngay như con chẳng
hạn, rẩy nước phép cho con thì sẽ chẳng ích gì, có phải thế không?

- Phải, ý chừng thế, Lapô đáp, vẻ hoài nghi.

- Đấy con xem, sẽ chẳng ích gì. Ở đây phải có sự phân biệt phải trái mới
được.

- Các giáo sĩ của các cố làm việc có phân biệt phải trái ư?

- Các vị linh mục của chúng ta ấy à? Các vị ấy hiểu biết cái đó, cố nhiên,
các vị ấy hiểu biết cái đó, con ạ.

- Phải, các vị ấy hiểu biết lợi ích của họ, Lapô nói, còn các cố, thì các cố
không hiểu. Hôm qua có một đám cháy… Nếu không có bọn trai bên chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.