BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 229

- Vậy tất cả những thứ đó đã bị rơi ra à?

- Không, Taranet nói, nhưng tôi đã thu cất chúng, kẻo chúng có thể rơi và
mất được... Chả biết đâu là chừng, ông ạ...

Khalabuđa cầm lấy những vật quý của ông ở tay Taranet và hắn lẩn ngay
vào đám đông.

- Bọn trai cừ thật, anh ạ!... Tôi nói thật đấy!

Rồi bỗng ông cười phá lên:

- Ồ, các chú... Rút cục thì là thế nào nhỉ... chú đã “thu cất’ kia đâu rồi nhỉ?

Ông trở về tỉnh, bồi hồi cảm động.

Cho nên hôm sau tôi thực sự chết điếng thấy cũng là ông Xiđo Kacpôvich
ấy tiếp tôi lạnh nhạt, xa vời hết sức trong phòng giấy sang trọng của ông;
ông cứ bận rộn lục lọi các ngăn kéo hơn là nói với tôi, vừa khảo tra các sổ
tay vừa xỉ mũi.

- Chúng tôi không có chăn, ông nói, chúng tôi không có.

- Ông cho tiền, chúng tôi mua vậy.

- Nhưng chúng tôi không có tiền... Không làm gì có... Mà rồi quỹ dự trù cho
cái đó cũng không có.

- Vậy mà sao... hôm qua?

- Ừ thì, nói cái gì mà chả được? Mọi chuyện ở đấy... chẳng qua là lời nói.
Còn nếu như không có gì, thì làm thế nào...

Tôi hình dung thấy cái môi trường trong đó Xiđo Kacpôvich sống, tôi nhớ

lại Saclơ Đacwin

[73]

, đưa tay lên vành mũ chào và đi ra.

Tin Xiđo Kacpôvich bội ước về đến trại khiến ai nấy đều tức giận. Cả đến
Galatenkô cũng phẫn nộ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.