BÀI CA SƯ PHẠM - Trang 232

Tôi lặng lẽ dừng chân trên ngưỡng của, song người mặt mày nhẵn nhụi vừa
ra hiệu bằng một ngón tay gọi tôi lại, vừa khó khăn lắm mới giữ được khỏi
bật cười.

- Anh lại gần đây... Làm sao thế? Làm sao mà anh dám làm điều đó, hở anh
bạn? Như thế không tốt, phải bỏ việc sai áp đi, nếu không... Anh thấy
không, bác ấy đến đây, và người ta không để cho bác ta thò tay vào chính
ngay túi áo mình. Bác ấy đến kêu ca về anh đấy. Bác nói: tôi không muốn
làm việc nữa, viên giám đốc trại Gorki làm nhục tôi.

Tôi im lặng, vì tôi không biết người mặt mày nhẵn nhụi định đưa câu
chuyện đi đến đâu.

- Phải bỏ việc sai áp đó đi thôi, vị thủ trưởng nghiêm túc nói. Những trò
mới lạ ấy là cái gì vậy, sai áp chi phó?

Rồi bỗng không thể nhịn được nữa, ông lại lăn lộn trong ghế bành vì cười.
Khalabuđa thọc hai tay vào túi áo mà nhìn ra ngoài quảng trường.

- Ông ra lệnh cho bỏ việc sai áp đi ư? Tôi hỏi.

- Thì chuyện chính là ở chỗ đó: tôi không có quyền ra lệnh. Bác hiểu không,
Xiđo Kacpôvich, tôi không có quyền làm thế! Nếu tôi bảo anh ta: giải trừ
sai áp, anh ta sẽ trả lời: tôi không muốn! Tôi trông thấy bác có một quyển
séc trong túi áo. Vậy bác ký đi: bao nhiêu nhỉ, một vạn à? Thì đấy…

Khalabuđa rời cửa sổ, rút một tay khỏi túi áo đưa lên vuốt bộ râu đỏ hung
và mỉm cười:

- Hừ, kể thì có những người cũng đểu thật, anh bảo thế nào?

Ông ta đi lại bên tôi và vỗ vào vai tôi một cái:

- Cậu cừ lắm, đối với bọn chúng tớ thì phải làm như thế mới được. Xét cho
cùng, chúng tớ là những người thế nào? Một lũ quan liêu! Phải làm như thế!

Người mặt mày nhẵn nhụi lại cười phá lên, thậm chí phải rút cả khăn mui-
soa ra nữa. Khalabuđa tươi cười lấy quyển séc và điền vào một tấm séc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.