BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 106

Bất quá chưa tới nửa nén hương, y lại hối hận.

Y lạnh lùng trừng Phùng Cổ Đạo, “Vài con gà?” Đây rõ ràng là trại nuôi

gà!

Phùng Cổ Đạo cười làm lành, “Không ngờ mấy quả trứng bọn nó ấp lại

nở nhanh như vậy. Lúc ta đi, bọn nó rõ ràng còn đang là trứng.”

Tiết Linh Bích hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi đến gian nhà vừa giống

nhà lá vừa giống chòi hóng mát kia, “Ngươi tốt nhất là cầu mong bọn họ có
y phục sạch sẽ đi.”

Cửa của hộ nhân gia đó vừa lúc mở ra, một trung niên phụ nhân tầm

khoảng ba bốn mươi cầm một ki xúc cám đi ra, thấy bọn họ đầu tiên là cả
kinh, rồi lập tức đề phòng hỏi, “Các ngươi là ai?”

“Chúng ta là người qua đường, bất hạnh ở trong núi gặp phải đất lở, thất

lạc hành lý, lại tìm không được lối thoát. Hy vọng vị đại tỷ này rộng lòng
giúp đỡ, cho chúng ta chút thức ăn thức uống và đồ thay.” Phùng Cổ Đạo
chỉ vào Tiết Linh Bích nói, “Vị này chính là Hầu… Hầu huynh, chân hắn bị
thương, không biết đại tỷ có thuốc trị gãy xương hay không?”

Tiết Linh Bích tức giận lườm hắn, “Trư huynh nói phải!”

Trung niên phụ nhân hồ nghi nhìn bọn họ, “Nghe giọng nói, các ngươi

không giống người bản địa.”

Tiết Linh Bích ôm quyền nói, “Kinh thành nhân sĩ.”

“Kinh thành?” Trong mắt trung niên phụ nhân hiện lên một tia dị sắc,

một lát mới nói, “Các ngươi ở chỗ này chờ một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.