BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 151

Hắn vươn tay, muốn nhẹ nhàng búng lên ống đồng một cái, nhưng nghĩ

lại lại đổi ý, buông màn giường, tay đặt trên giường nhẹ nhàng gõ, khẽ
ngâm nga, “Dã hoa phương thảo, tịch mịch quan sơn đạo. Liễu thổ kim ti
oanh ngữ tảo, trù trướng hương khuê ám lão. La đái hối kết đồng tâm, độc
bằng chu lam tư thâm. Mộng giác bán sàng tà nguyệt, tiểu song phong xúc
minh cầm…”

.

Tiết Linh Bích tắm rửa xong, lại bảo đại phu một lần nữa băng bó kỹ vết

thương, rồi hỏi A Lục vẫn tùy thị ở bên, “Trong phòng hắn có động tĩnh gì
không?”

A Lục nói, “Xướng Thanh bình nhạc của Vi Trang gần nửa canh giờ, có

điều bây giờ đã ngủ rồi.”

“Thanh bình nhạc?” Tiết Linh Bích mi đầu khẽ nhướng.

A Lục vội nói, “Ta đã bảo người đi dò la, rất nhanh sẽ biết hắn vì sao lại

xướng.”

Tiết Linh Bích nói, “Không cần đâu. Ngươi đi bảo người rót nước lạnh

vào ống đồng đi.”

A Lục ngạc nhiên.

“Nghe xong từ khúc, không thưởng sao được?” Y lạnh lùng cười.

.

Ngày hôm sau xuất phát từ rất sớm.

A Lục tuy rằng đối với việc Phùng Cổ Đạo được mang đi, còn mình bị

lưu lại luôn canh cánh trong lòng, nhưng nhớ tới đêm qua từ trong phòng
hắn truyền tới tiếng thét kinh hãi thì cảm thấy hả giận. Cho nên vừa thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.