BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 172

liên thủ vài lần. Cho nên y tin tưởng nếu mình sống, tuyệt đối có giá trị hơn
phải chết.

Như vậy suy xét tới lui, thân phận của thích khách lại quay về chỗ cũ

—— Thái sư phủ.

Tông Vô Ngôn thấy Tiết Linh Bích thật lâu không nói, bèn thăm dò,

“Thuộc hạ vừa mới thấy một người trẻ tuổi ra vào hầu phủ, hình dạng rất
giống Đoan Mộc Hồi Xuân trong truyền thuyết.”

Tiết Linh Bích lặng lẽ cười. Ngoại trừ nhân vật thần long kiến thủ bất

kiến vĩ như Minh Tôn, trên giang hồ phàm kẻ nào có máu mặt, hết thảy đều
có bức họa tại hầu phủ. “Không sai, hắn là Đoan Mộc Hồi Xuân.”

Tông Vô Ngôn có chút không chắc mình có nên hỏi nữa hay không, trầm

ngâm rồi nói, “Có cần thuộc hạ chuẩn bị khách phòng ở hầu phủ cho hắn
không?”

“Không cần, hắn chỉ đến bàn một cuộc sinh ý thôi.” Tiết Linh Bích nói,

đem quyển trục đặt trên mặt bàn đưa cho ông, “Truyền lệnh xuống, toàn lực
tập nã người trong tranh.”

Tông Vô Ngôn chậm rãi mở tranh ra, “Nhưng chỉ có sau lưng…”

“Lật qua.”

Tông Vô Ngôn theo lời mà làm, mi đầu cau lại, “Hắn là?”

“Minh Tôn.” Tiết Linh Bích ngửa đầu uống cạn nửa chung rượu.

.

Từ sau khi Đoan Mộc Hồi Xuân mang bức tranh kia tới, Phùng Cổ Đạo

cảm giác địa vị của mình tại hầu phủ so với trước đây, được nâng lên rất là
cao. Nhất là lúc có khách tới chơi, Tiết Linh Bích thỉnh thoảng sẽ gọi hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.