BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 173

bồi tọa, nghiễm nhiên là môn khách được sủng ái nhất hầu phủ. Không nói
những việc khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần là trước cửa phòng hắn ngày
càng có nhiều nha hoàn đi ngang qua, thì biết ngay mức độ được hoan
nghênh của hắn vào lúc này.

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là tranh thủ lúc rảnh rỗi để

uống rượu thưởng tuyết.

Cũng như lúc hắn vừa mới ngồi xuống chưa được nửa nén hương, ngay

cả nước trà cũng còn toát ra hơi nóng, lệnh triệu hoán của Hầu gia đã tới.

“Đây là trà Long Tĩnh thượng hạng, bỏ đi thì tiếc, ta có thể mang theo

không?” Sau khi vô cớ tự rót gần mười chung trà, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc
lương tâm phát giác.

Vì vậy, khi hắn xuất hiện trong phòng khách hầu phủ, trong tay còn cầm

một chung trà.

“…” Tiết Linh Bích mãi đến lúc hắn ngồi xuống, đặt chung trà lên bàn

rồi, mới dời ánh mắt khỏi chung trà nọ, dùng mắt ra hiệu cho Phùng Cổ
Đạo nói, “Còn không ra mắt Cố tướng gia.”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một chập, mới biết trung niên nam tử có gương

mặt chữ điền, trông khôi ngô vạm vỡ như một tướng quân này chính là
người đứng đầu quan văn đương triều – Cố Hoàn Khôn, lập tức giật mình
đứng lên nói, “Thảo dân Phùng Cổ Đạo ra mắt Cố tướng gia.”

Cố Hoàn Khôn chậm rãi vuốt râu, mỉm cười gật đầu, “Hầu phủ quả nhiên

ngọa hổ tàng long, người tài xuất hiện lớp lớp.”

Phùng Cổ Đạo lần đầu tiên biết thì ra mình có gương mặt của người tài,

dĩ nhiên chỉ liếc một cái là biết có long hổ ngọa tàng trong đó. Đủ thấy mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.