BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 197

Tông Vô Ngôn nói, “Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”

Tiết Linh Bích mỉm cười.

Một người làm mùng một một người làm mười lăm*.

*(lấy từ câu: “ngươi làm mùng một ta làm mười lăm”, ban đầu là nói về

tình cảm của người chồng yêu thương vợ mình nên san sẻ việc nhà với vợ,
vợ làm từ mùng một, còn bắt đầu từ ngày rằm thì tới chồng ^^, hiện nay có
thể hiểu theo nghĩa ngươi làm như vậy thì ta cũng làm như vậy)

Gió lớn như vậy, sóng mạnh như vậy, có thể nào để y một mình giãy dụa

trong kinh đào hãi lãng?

.

Ngay khi Phùng Cổ Đạo vì kỳ hạn ba ngày mà sứt đầu mẻ trán, hắn phát

hiện Hộ bộ giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay, sản sinh biến hóa vi diệu.
Trong đó biến hóa rõ ràng nhất chính là ánh mắt bọn họ. Bình thường ánh
mắt bọn họ nhìn hắn không phải nịnh nọt lấy lòng, thì là nhìn như không
thấy, nhưng hôm nay mỗi người đều tràn ngập kinh nghi, suy đoán và một
chút khinh bỉ khó nhận ra.

Chẳng lẽ hầu phủ xảy ra chuyện?

Ý niệm đầu tiên lóe ra trong đầu hắn chính là cây ngã thì bầy khỉ cũng

tan.

Nhưng sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, rõ ràng còn tốt lắm mà. Tông Vô

Ngôn lúc gặp phải hắn, còn cười tới rực rỡ lạ kỳ. Lẽ nào vấn đề nằm ở nụ
cười quá mức rực rỡ đó của ông?

Cứ như vậy, trong khi đang không ngừng suy đoán và trầm tư, hắn vô tri

vô giác sống qua nửa ngày. Buổi chiều cử nhân tới tiếp ban, vừa thấy được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.