BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 236

“Kỳ thực, không vội.” Hắn nghiêng người nói, “Không bằng ta dìu Hầu

gia về phòng nghỉ ngơi trước?”

Tiết Linh Bích đứng lại tại chỗ không động đậy. Y dùng một loại ánh mắt

cực chăm chú mà nhìn hắn, thản nhiên hỏi thăm, “Phùng Cổ Đạo, ngươi
muốn ta chết không?”

Phùng Cổ Đạo không chút do dự nói, “Không muốn.”

“Nói dối.” Tiết Linh Bích cười nhạt.

“Không muốn thật mà.” Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hầu gia hiện tại là cái

ô bảo hộ của ta, nếu ngươi chết, ta phỏng chừng rất nhanh cũng phải xuống
dưới chôn cùng rồi.”

“Chôn cùng?” Tiết Linh Bích thấp giọng đem từ này nhẩm tới nhẩm lui,

nhẩm tới nỗi Phùng Cổ Đạo cũng phải suy nghĩ xem y có thật sự chuẩn bị
sau khi chết thì đi tìm hắn chôn cùng hay không, y mới nhẹ giọng nói,
“Người sống trên đời ai cũng đều phải chết.”

Phùng Cổ Đạo bồi cười, “Lời của Hầu gia quả nhiên là thiên cổ chân

ngôn.”

“Khác nhau là, người kia là ngươi tự tay giết? Hay vì ngươi mà chết?

Hay là căn bản không thể cùng ngươi bên nhau.” Tiết Linh Bích chậm rãi
ngẩng đầu. Ảnh ngược của ánh trăng mờ ảo nổi trên con ngươi y, phiếm ra
bóng trắng ảm đạm mà mông lung.

Phùng Cổ Đạo khẽ nheo mắt lại, nhưng vẫn thấy không rõ trong bóng

trắng ở con ngươi đó có dấu vết ẩm ướt nào hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.