BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 272

Y liều mạng cắn răng nhịn xuống, “Hoàng thượng tin hắn?”

“Trẫm tin hắn.” Hoàng đế thấy sắc mặt y trắng bệch, thập phần khó coi,

không khỏi thân thiết hỏi, “Tiết khanh, ngươi không sao chứ?”

Tiết Linh Bích nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục.

Phùng Cổ Đạo ở bên cạnh hòa giải, “Hắn đói rồi.” Nói xong, cái bụng

hắn vừa lúc đánh một tiếng trống.

Hoàng đế giãn đôi mày cười nói, “Thì ra là thế, là trẫm sơ sót, người, ban

bàn.”

Sao lại ban bàn? Rõ ràng dời ghế là được rồi mà? Nếu như không tiện,

hắn có thể tự mình dời.

Phùng Cổ Đạo vừa nghĩ vừa nhìn đới đao thị vệ từ ngoài cửa bưng một

bàn trà tiến đến, đặt trước mặt hắn và Tiết Linh Bích.

Bên ngoài có một thiếu niên dung mạo thanh tú tiến tới, cầm đũa cẩn

thận tỉ mỉ gắp thức ăn từ chiếc bàn trước mặt hoàng đế. Đại khái gắp
khoảng ba khay nhỏ, mới đưa đến bàn bọn họ, sau đó lại dâng hai chén
cơm.

Phùng Cổ Đạo ngơ ngác mà nhìn ba khay rõ ràng là thức ăn thừa kia, lại

ngơ ngác nhìn về phía hoàng đế. Kỳ thực, nơi này là trà lâu có thể cung cấp
thức ăn mà. Cho nên, nếu như đói bụng, tùy thời có thể nấu thức ăn mang
lên mà? Cái bụng hắn tuy đói, nhưng chỉ có chút thời gian thì vẫn có thể
chờ được, thật sự không cần vội vàng đến mức đói bụng ăn quàng như vậy
a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.