BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 312

Có tiếng bước chân vội vã đi tới, phó dịch lúc nãy đứng ngoài cửa nói,

“Khởi bẩm Hầu gia, chăn bông của Phùng gia đã chuẩn bị xong.”

Phùng Cổ Đạo cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tiết Linh Bích,

cười gượng nói, “Ta sợ chúng ta trò chuyện quá ăn ý tới mất ăn mất ngủ,
cho nên riêng thỉnh hắn sắp xếp một gian sương phòng cho ta nghỉ.”

Mi đầu của Tiết Linh Bích khẽ nhướng lên.

Phùng Cổ Đạo nhớ tới y khiết phích, cho rằng y khó chịu, vội nói, “Thật

ra tới tới lui lui cũng không tồi, có thể tiện thể thưởng thức phong cảnh ven
đường. Ách, trở lại chuyện chính, mưa xuân Giang Nam…”

Ai ngờ Tiết Linh Bích lại nói, “Viện tử của ngươi quả thật hơi hẻo lánh.”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt.

“Không bằng sau này ở đây luôn đi.”

Tiết Linh Bích giải quyết dứt khoát, chấn cho Phùng Cổ Đạo nửa ngày

không nói được gì.

“Hầu gia?”

Y nhướng mi, “Thế nào?”

“… Anh minh.”

Phùng Cổ Đạo cáo từ. mặc kệ sau này ra sao, chí ít tối nay nhìn chung

cũng an toàn. Lấy chạng vạng và tối hôm nay, Tiết Linh Bích hai lần cư xử
chân thành với hắn mà xem, đã biết cái mạng này nhất thì tam khắc vẫn rất
an toàn. Về phần sau này…

Hắn không tiếp tục nghĩ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.