BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 321

cho Tiết Linh Bích một quyển kinh phật tự mình trích sao (chọn lọc sao
chép). Không nói cái khác, chỉ là chữ ít chữ nhiều cũng có thể nhìn ra hai
bên bất đồng. Vì vậy lời đồn Hầu gia thất sủng lại tự động tan thành mây
khói.

Phùng Cổ Đạo ngồi trong trà quán, cười tủm tỉm nghe mấy bàn xung

quanh nước miếng tung bay mà thêm mắm thêm muối. Tuy rằng tin tức ở
những nơi thế này nửa thật nửa giả, nhưng bỏ đi phần khoa trương trong
đó, còn lại luôn luôn đúng tám chín phần mười.

Hắn vừa ăn đậu phộng, vừa kéo qua tiểu nhị đang châm trà bên cạnh, “Ta

nghe nói Tuyết Y Hầu và Ma giáo Ám Tôn được mở canh bạc, không biết
tỉ lệ như thế nào?”

Tiểu nhị lau mồ hôi hướng về phía hắn nhe răng cười, “Công tử từ vùng

khác đến phải không? Hầu gia và Ám Tôn đã tỉ võ xong rồi.”

“Nga?” Bàn tay bóc đậu phộng của Phùng Cổ Đạo hơi khựng lại, “Vậy

kết quả thế nào?”

“Hầu gia thua chứ sao. Dù sao người ta là võ lâm cao thủ chân chính,

nghe nói ngay cả Thiết Bút Ông cũng phải phong hắn làm thiên hạ đệ nhất
cao thủ, Hầu gia hắn đánh trận thì lợi hại thật đấy, bất quá võ công thì…
hắc hắc.” Tiểu nhị dùng tiếng cười để thay thế câu nói tiếp theo, nhưng
Phùng Cổ Đạo dùng đầu gối cũng hiểu hắn muốn nói chính là ‘Hoa quyền
tú thối’*, ẩn dụ chính là không biết tự lượng sức mình.

*(hoa quyền tú thối: quyền cước ra đẹp mắt nhưng không có sức mạnh)

Khách nhân bàn bên cạnh tới lại đi, đi lại tới.

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ, thanh âm bên cạnh

dần dần thổi qua bên tai hắn, thành gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.