BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 433

thấy được cái gì cả, chỉ nghe công công thuật lại mấy lời ca ngợi sáo rỗng
một hồi rồi đi về.”

Tiết Linh Bích bật cười nói, “Mấy lời ca ngợi đó có phải là trung quân

thể quốc, đăng cao năng phú* không?”

*(đăng cao năng phú: đèn treo trên cao thì sáng tỏ thấy được xa, ý nói

nhân tài hữu dụng cho đất nước)

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Đăng cao năng phú thì cũng được. Ta bất

quá chỉ là một Hộ bộ Chiết Giang thanh lại ti chủ sự, câu ‘Thương dân như
con, việc cần thì làm’ lại không biết lấy cơ sở từ đâu nữa?”

Tiết Linh Bích nói, “Ai cũng vậy thôi. Lệ thường trong cung rồi.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Mệt cho ta còn chờ mong hoàng thượng có thể tặng

vài lời răn, để ta trở lại bổ sung vào gia huấn.”

“Ngươi không trách hoàng thượng?” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo không chút hoang mang mà thở dài, “Nếu đã làm, thì làm

tới cùng*. Vô luận như thế nào, ta cuối cùng cũng được thụ phong làm nhất
đẳng nam tước, dù phải thực sự lừng lẫy xả thân, cũng coi như làm rạng rỡ
tổ tông. Sau đó gặp được nương ta dưới cửu tuyền, cũng dễ ăn nói hơn.”

*(Nguyên văn – ký lai chi, tắc an chi: dịch nghĩa… giải thích dài quá

lười quá = =ll mọi người hiểu theo nghĩa bên trên nhé)

“Lừng lẫy xả thân?” Thanh âm Tiết Linh Bích đột nhiên thả nhẹ, “Ta cho

phép sao?”

“Hắn diễn trò thôi.” A Lục đột nhiên từ trong phòng vọt ra, trong viền

mắt tràn đầy phẫn nộ và ủy khuất, “Hắn căn bản là tay sai của Ma giáo! Từ
đầu tới đuôi, hắn đều là diễn trò.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.