BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 472

Tiết Linh Bích rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia lệ quang, “Nếu

bản hầu nói không thì sao?”

Tay phải của Phùng Cổ Đạo thờ ơ mà khoát lên áo khoác.

Y đột nhiên nhẹ giọng nói, “Phùng Cổ Đạo. Ngươi còn nhớ bản hầu từng

nói gì với ngươi không?”

“Lời vàng ngọc của Hầu gia thật nhiều, nhiều vô số kể.” Phùng Cổ Đạo

đáp lại rất ba phải.

“Bản hầu từng nói, nếu ngươi lừa dối ta, thượng cùng bích lạc hạ hoàng

tuyền, ta cũng sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả.” Tiết Linh Bích ngước mắt,
gằn từng chữ một, nói rất thâm trầm, nói rất dứt khoát.

Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc nói, “Nhớ rõ.”

Ngón tay đặt sát bên chiếc đĩa của Tiết Linh Bích chậm rãi vuốt ve, “Cho

nên?”

Năm ngón tay đặt trên áo khoác của Phùng Cổ Đạo chặt lại từng chút

một, “Cho nên ta vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

“Thật không?” Mâu quang trong mắt Tiết Linh Bích càng lúc càng lạnh.

Khóe mắt y thoáng liếc sang chiếc áo khoác nọ, “Cho ta sao?”

“Chiếc của Hầu gia bị Huyết Đồ đường chủ làm rách rồi.” Hắn không hề

nhắc tới việc mình chủ động dùng nó để đỡ Hàn Phách đan, “Chiếc này tuy
rằng không danh quý bằng chiếc của Hầu gia, nhưng vào đông cũng có thể
chắn gió. Suy cho cùng cũng là một mảnh tâm ý của ta, thỉnh Hầu gia nhận
lấy.” Cổ tay của bàn tay đang nắm chặt áo khoác chậm giơ lên.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích điềm nhiên nói, “Ngươi có gan thì đưa

tay tới gần thanh kiếm trong tay áo trái thử xem!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.