BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 544

Phùng Cổ Đạo cắn đầu lưỡi đến nỗi xuất huyết, máu loãng nhuộm trên

cánh môi, đỏ tươi lóa mắt. Hắn cười khổ nói, “Hình như ta hít phải hương
của đoạn hồn hoa rồi…”

Hương đoạn hồn hoa?

Tiết Linh Bích khẽ giật mình. Triệu chứng khi trúng độc hương đoạn hồn

hoa là bất tri bất giác mê man tới chết.

Trong lòng y căng thẳng, quát khẽ, “Không được ngủ.”

“Kỳ thực,” Thanh âm của Phùng Cổ Đạo nhẹ như tiếng muỗi, thổi nhẹ

bên tai y, “Người ta nếu có thể chết trong mê mê man man… bất tri bất
giác, cũng là một chuyện hạnh phúc.”

“Bản hầu đã nói, ngươi nhiều lần lừa dối bản hầu, bản hầu tuyệt đối

không cho ngươi chết đơn giản như vậy.” Y xoay người nhẹ nhàng buông
Phùng Cổ Đạo xuống, ánh mắt khi chạm tới huyết sắc trên môi hắn thì hơi
trầm xuống, lập tức không chút do dự từ trong lòng lấy ra bình sứ trắng, đỡ
đầu Phùng Cổ Đạo chuẩn bị rót vào.

Nhưng Phùng Cổ Đạo đã rơi vào trong trạng thái nửa hôn mê, mặc dù ý

thức vẫn còn, nhưng tứ chi hư huyễn vô lực, ngay cả mí mắt cũng không
mở nổi.

Tiết Linh Bích vẹt ra nắp bình, hớp nhẹ một ngụm, thiếu chút nữa nhổ ra.

Máu phần cầu tản ra vị tanh chua khó nói thành lời, là thứ khó ăn nhất mà y
từng nếm thử trong đời. Trách không được thái y từng nói phải mang trở
về, trước tiên chưng nấu khử mùi sau đó mới có thể dùng.

Nhưng trước mắt hiển nhiên không chờ lâu được như vậy.

Y nhẫn nhịn, một tay giữ cằm Phùng Cổ Đạo, cúi người áp sát vào đôi

môi dính máu kia, nhẹ nhàng rót máu qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.