BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 545

Có thể đã hôn mê đến không còn cảm giác, Phùng Cổ Đạo đối với cái

mùi này cư nhiên không hề chống lại mà nuốt xuống.

Sau khi Tiết Linh Bích rời khỏi môi hắn, trực tiếp nắm một vốc tuyết đưa

vào trong miệng súc, làm liên tục bảy tám lần như vậy, cuối cùng mùi vị
mới thoáng nhạt đi.

Y ngồi trên nền tuyết đợi khoảng ba nén nhang, xác định tâm mạch của

Phùng Cổ Đạo đã ổn định, mới lần nữa cõng hắn lên đường.

Đường về tuy tinh thần không hăng hái như đường đi, nhưng tâm tình lại

hoàn toàn khác hẳn.

Tiết Linh Bích nhìn con đường mênh mang phía trước, cư nhiên nửa

điểm cũng không cảm thấy đường dài.

Thế nhưng y không thấy đường dài, thì có người thấy đường dài, chợt

nghe phía trước có một trận tiếng bước chân tất tất tác tác, chưởng môn
Thiên Sơn dẫn theo vài đệ tử Thiên Sơn xuất hiện trong tầm nhìn.

Bọn hắn nhìn thấy Tiết Linh Bích, đều mừng rỡ như điên, mỗi người đều

như mũi tên rời khỏi cung mà liều mạng chạy ào về phía trước, “Hầu gia!”

Tiếng hô hoán liên tiếp.

Tiết Linh Bích khó chịu nhíu nhíu mày, khi xác định người trên vai vẫn

ngủ rất thơm đôi mày mới giãn ra.

“Hầu gia.” Chưởng môn Thiên Sơn là một hán tử hào sảng cũng hầu như

lệ nóng tràn mi, “Ngươi không sao là tốt rồi, chúng ta đến chậm.”

Tiết Linh Bích nhớ tới lời trước đó Phùng Cổ Đạo nói, thản nhiên hỏi,

“Đường bị tắc sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.