BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 604

nào cũng không theo, ai cũng có hiềm nghi phóng thủy*. Lỡ như bốn người
bọn họ đều bị mờ mắt, cùng nhau phóng thủy, vậy kết quả sau cùng của
trận luận võ này chỉ có thể trông cậy vào một mình mình.

*(phóng thủy: ý nói người vốn có khả năng chiến thắng, nhưng lại cố ý

không lấy ra hết toàn bộ thực lực, nhường cho đối thủ thắng lợi. Ta tìm
không được từ tiếng Việt nào chuẩn xác để thay vào cả -__-)

Nghiêm Thần liếc sang năm người của Ma giáo.

Viên Ngạo Sách được công nhận là đệ nhất cao thủ hiện thời, có người

nói ngay cả khi Lăng Vân đạo trưởng nhắc đến, cũng phải mặc cảm. Ở đây
dù cho có phần khiêm tốn, nhưng đại đa số vẫn kính phục. Nghe đồn trong
Ma giáo cũng phụng hắn làm đệ nhất cao thủ.

Phùng Cổ Đạo, Hoa Tượng và Mạc Cư rất ít lộ diện trên giang hồ, võ

công không biết sâu cạn, nhưng tóm lại là không hơn Viên Ngạo Sách.

Cuối cùng là Đoan Mộc Hồi Xuân. Võ công của hắn thì có khá nhiều

người biết đến, nói là tương xứng với Trình Trừng Thành, nhưng còn thấp
hơn một chút, nếu mình đấu với hắn, đó là nắm chắc.

Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt liền dính trên người Đoan Mộc Hồi Xuân

không dời đi được.

Phùng Cổ Đạo rất bình tĩnh mà nhìn một màn trước mắt, “Nếu đại biểu

của bạch đạo các vị đã định, không bằng chúng ta thừa dịp sắc trời còn
sáng, sớm so cho xong đi.”

Thái độ ung dung khoan thai của hắn hiển nhiên khiến cho người trong

bạch đạo bất mãn, nhất thời tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

Viên Ngạo Sách đột nhiên nắm lên một nắm hạt dưa, mắt cũng không

thèm chớp, thuận tay vung ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.