BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 717

LỤC

“Phụ thân ngươi, thật sự là bị sư phụ ta giết chết.” Phùng Cổ Đạo không

dám ngoảnh đầu, con mắt liều mạng nhìn vào mái ngói tầng tầng lớp lớp,
xếp thành hàng ngay ngắn như mây đen phía trước.

Tiết Linh Bích không lên tiếng, nhưng bên vai từng trận siết chặt.

Phùng Cổ Đạo đem chuyện ô long ngày xưa, dùng ngữ điệu không nhanh

không chậm kể lại từng việc.

Gió rất nhẹ, nhẹ không tiếng động.

Đêm đã sâu, sâu đến trầm nịch.

Phùng Cổ Đạo nói xong, trong một đoạn thời gian rất dài, bốn phía đều

chìm vào trong áp lực của sự tĩnh mịch.

Hắn thủy chung vẫn nhìn về phía đông.

Vô luận việc đời biến ảo thế nào, mặt trời vẫn sẽ mọc lên nơi đó.

“Phùng Cổ Đạo…” Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng.

“Ân?” Phùng Cổ Đạo tim đập thình thịch.

“Là tên thật của ngươi sao?”

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc quay đầu lại.

Tiết Linh Bích ngồi ở nơi kia, nhìn qua không có gì khác so với lúc vừa

lên mái nhà. Thần tình nhàn nhạt, rồi lại không hề có nét lạnh lùng.

“Không phải.” Hắn nói.

Tiết Linh Bích nhướng mi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.