*(hỉ thượng mi sao: tâm tình vui sướng được thể hiện ngay trên mặt, qua
khóe mắt đuôi mày)
“Hoàng hậu…” Hắn thở dài. Bất quá trong lòng vẫn thập phần không cho
suy đoán của nàng là đúng. Nếu Tiết Linh Bích bị chuyện hôn sự của bản
thân dọa ngã, hắn cũng sẽ không coi trọng y như vậy.
Hoàng hậu nói tiếp, “Nô tì đã tự mình hối lỗi. Là do nô tì quá cổ hủ.”
Hoàng đế ù ù cạc cạc hỏi, “Cổ hủ?”
“Người sống trên đời, có thể ở bên đối tượng mà ta sở ái, cũng là một
việc tốt đẹp.” Hoàng hậu mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng đá cho hắn một cái
liếc nhìn xinh đẹp.
“Hoàng hậu?”
“Nếu như Hầu gia cùng với Minh Tôn thực sự thật lòng yêu nhau…”
Hoàng hậu chậm rãi hạ thấp thanh âm, trong đầu đã nghĩ ra được một tuyệt
diệu hảo kế.
Hoàng đế ngồi ở kia, đại khái cũng chấn lăng khoảng nửa chung trà nhỏ,
“Ý của hoàng hậu là?”
“Hầu gia là thần tử của hoàng thượng, tất cả của thần tử đương nhiên đều
do hoàng thượng làm chủ.” Hoàng hậu nhẹ nhàng đem cầu đá qua.
Hoàng đế đứng lên, vòng đến trước cửa sổ, nhìn cánh cửa sổ đóng chặt,
nửa ngày không cử động.
Lời của hoàng hậu không thể nghi ngờ đã mở ra một khung cửa sổ cho
hắn, ngoài cửa sổ là một mảnh thiên địa khác.
Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo cùng một chỗ, với hắn mà nói là có lợi.
Ma giáo xem như là người của hắn, hai người bọn họ lại đều là nam tử, từ