BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 12

đời tiết tháng mười giá lạnh như thế này, con trai quý của bà bỏ đi chơi xa
mà chỉ lại phong phanh có bộ đồ “vét”. Không mặt áo ba đờ suy, đầu không
đội mũ…hừ!
À, nếu vậy thì có thể Sinh chỉ quanh quẩn gần đây, không đi đâu xa khỏi
vùng Phú Hộ. Người mẹ lại thấy lóe lên một chấm sáng hy vọng:
_ Này, chị Cầm! Thử chờ hết chiều nay xem sao. Để coi! À, đến bữa cơm
tối! Nếu bấy giờ cậu cháu nó vẫn chưa về, mình sẽ đi trình lý trưởng.
_ Vâng, phải đấy ạ! Nếu bảy giờ tối mà cháu Ngây vẫn chưa về, tôi sẽ chạy
lên cụ.
Hai mẹ con bà Án ân cần nắm tay bà Cầm đưa ra tận cổng cái.
Quay vào, gặp cô giáo Bách Xuyến đi ra, Tường Vân nhanh nhẩu:
_ Thưa cô, cô thấy trong mình khá chưa?
_ Cám ơn em, đỡ lắm rồi! Cô ra nhà thờ một lát. Tường Vân đi chơi luôn
thể đi?
Bà Án gật đầu, bảo con gái:
_ Phải đấy, con đi với cô giáo cho vui! Nhớ cầu xin chúa che chở cho mọi
điều má con mình lo sợ không thể trở thành sự thật được nghe!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.