BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 13

Nam Quân

Bài thơ kinh dị

Chương 2

Viết theo “Le Drame de Frileuse” của M. Grand Jean

Ngoảnh đi ngoảnh lại, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối từ lúc nào. Khi bà
Cầm bước vào biệt dinh cụ Án Bùi, hai mẹ con nữ chủ nhân, cô giáo Bạch
Xuyến đang ngồi chờ sẵn tại phòng khách. Giáp mặt bà Cầm, ba người
không ai bảo ai, mà cùng rú lên thảng thốt. Quả thực, bà già khốn khổ trông
lạ hẳn đi. Da mặt xanh nhợt như tàu lá chuối, đôi mắt sưng húp híp vì đã
khóc nhiều. Bà Án nói không ra hơi:
_ Thế nào nói mau! Chị Cầm, gì thế? Hả?
_ Trời cao đất dày ơi! Bà ơi! Tôi không còn hy vọng gì được thấy được mặt
cháu tôi nữa đâu, trời ơi!
Tường Vân đứng phắt dậy. Mặc dầu cô giáo Bạch Xuyến hồi hộp đã nắm
chắc tay học trò, bóp thật mạnh, cô gái vẫn cất được tiếng hỏi rõ ràng:
_ Mà cái gì chứ, bà Cầm?
Bà Cầm run giọng hỏi khẽ:
_ Tôi vừa ở nhà mụ Phé về thẳng ngay đây.
Có tiếng thở mạnh và dài như tiếng thở của người trút được gánh nặng. Bà
Ấn Bùi mỉm cười tươi tắn nhìn người lão bộc:
_ Thì hãy ngồi xuống ghế đá nào, chị Cầm ! Ngỡ gì ! Thế mà làm mọi
người hết hồn. Tưởng có tin tức gì ghê gớm lắm chứ !
Bà Cầm nhíu đôi lông mày nhìn thẳng mặt chủ nhân như có ý nhẹ nhàng
trách móc:
_ Trời ơi ! Ghê gớm lắm, bà ơi !
Ghê gớm lắm bà ơi ! Nhưng bà Án Bùi cảm thấy chẳng có gì đáng lo sợ
nữa một khi chỉ là chuyện…Mụ Phé.

Mụ Phé, theo lời truyền tụng, là một mụ phù thủy, sống lủi thủi một mình
trong túp lều tranh xiêu vẹo ở ngay cửa rừng già. Không rõ mụ bao nhiêu
tuổi rồi mà chỉ thấy da mặt đã nhăn nheo như quả thị héo. Mái tóc chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.