BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 15

mụ là “mũi có lò xo, mắt to mắt bé”, ngoài ra mụ Phé không hề làm gì hại
ai bao giờ.

Trái hẳn thế, mụ lại có tài biết dược tính của vài loại lá rừng, chữa được
bệnh phỏng nặng, cạo gió, biết điều chế một vài thứ thuốc cao dán mụt
nhọt. Mụ lại biết cả bói bài. Mụ Phé, nói cho đúng, không hề hại ai. Nhưng
hãy coi chừng, kẻ nào cố ý trêu chọc mụ. Mụ ghét nhất là bị chế riễu. Khi
bị người chọc giận, mụ Phé có một cách làm cho hành động không tốt ấy
phải chấm dứt ngay lập tức. Mụ đứng lại, lưng cúi lom khom, dựa thân
hình còm cõi lên bàn tay chống trên khúc gậy tre đen bóng. Rồi đôi mắt ,
một to một bé, nhắm lại, chỉ mở hấp him, cái đầu nghiêng nghiêng ngả ngả,
nhìn ngay mặt “kẻ địch” cho tới khi y quay mặt đi mới thôi. Nhưng, nếu tay
rắn mắt kia, sau khi buông lời chế riễu không chịu dừng chân mà bỏ đi
ngay, thì mụ Phé vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng hình quái dị dựa trên khúc
gậy, nghiêng đầu ngó theo, miệng lẩm bẩm một câu nguyền rủa hay đọc
mộy lời thần chú gì đó.

Người ta kể lại nhiều câu chuyện khá rùng rợn về mụ.

Một buổi chiều kia, anh chàng Man, con ông cai Sĩ trông coi cà phê trong
đồn điền Phú Hộ, khi gặp mụ hét toán lên: “Ê hê, mụ Phé, mắt bé mắt to…”
rồi hộc lên cười ha hả. Mụ Phé dừng bước, nhìn ngay mặt tên Man, miệng
lẩm bẩm:
_ Này thằng kia! Đừng vội cười hộc lên như chó ngộ chó dại thế! Mụ cho
lại sẽ chẳng khóc chán ra đấy! Hừ!
Hai tiếng đồng hồ sau, gia đình ông Cai Sĩ nhận được điện tín gởi tin về
người con trai lớn của ông, ốm nặng từ lâu đã từ trần.
Một lần khác, cô Huyền con ông Ngọc, giám thị sở trà, đã đanh đá gọi mụ
là “con mẹ phù thủy”. Mụ mắng lại ngay:
_ Coi chừng nhé! Coi chừng cái bộ mặt nõn nường đó! Có ngày lại không
thua xa “con mẹ phù thủy” này ấy chứ!
Chiều hôm ấy, khi bắc nồi cám từ trên bếp xuống, cô Huyền lỡ tay để cám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.