BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 37

Nam Quân

Bài thơ kinh dị

Chương 6

Trong câu trả lời, chàng “thanh tra tài tử” đã cố gắng hết sức dè dặt. Vậy
mà khi thấy bà Cầm run bắn lên, Trọng Viễn lại hối tiếc là đã lỡ lời. Bà già
la khóc ầm ĩ:
_ Không đem được về đây! Không đem được về đây. Mà tại sao chớ, hả
trời?

Chàng trai phải xốc nách bà cụ, hầu như bồng hẳn bà, lên đường đi tới biệt
thự bà Án Bùi.

Chợt thấy cung cách hai người, bà Cầm lả người trong tay chàng thanh tra,
nữ chủ nhân giật thót mình linh cảm ngay rằng chắc đã xảy ra điều gì ghê
gớm lắm.

Trọng Viễn nhanh mắt vội vã giơ tay cho bà Án ra dấu xin đừng hỏi han gì
vội, đồng thời nhẹ nhàng dìu bà Cầm cho ngồi vào một chiếc ghế bành. Bà
già gục xuống, úp mặt vào hai bàn tay, nức nở. Chàng thanh niên khẽ đưa
mắt ra ý mời bà Án theo mình ra ngoài.

Sắc diện của nữ chủ nhân nhợt ra như màu sáp ong. Bà nói không ra hơi:
_ Có tin gì ghê gớm lắm phải không anh thanh tra?
_ Tin ghê gớm cho bà Cầm, vâng, có! Còn cho bà thì chưa! Bà cứ yên trí!
_ Tin ghê gớm cho bà Cầm? Gì thế? Trời ơi, tại sao ông không nói rõ ra
cho tôi nghe đi.
_ Rùng rợn quá! Thưa bà! Tôi đã phát giác ra thi thể của thằng Ngây!
_ Ở đâu?
Trọng Viễn ghé sát tai bà Án, hạ thấp giọng:
_ Trong một cái cũi chó cũ bỏ tại góc sân bên trại Con.
Đôi mắt bà chủ trợn to tưởng chừng muốn rách khóe. Miệng bà lắp bắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.