BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 43

nhàng, Bão Tố lao mình về phía trước, nhanh như đầu một chiếc xe có
động cơ xả hết tốc lực. Bỗng nhiên: “đoành!” một tiếng nổ chát chúa âm
vang khắp cánh rừng âm u.

Trọng Viễn phản ứng theo thói quen, nằm rạp xuong thật nhanh chưa hết
bàng hoàng vì tiếng “chíu” của một viên đạn súng trường xẹt sát vành tai.
Rõ ràng phát súng phía lưng chàng bắn tới. Và, hỡi ôi! Viên đạn oan nghiệt
đã đập trúng đầu con Bão Tố khôn ngoan.

Trọng Viễn không còn đủ bình tĩnh gìn giữ cho khỏi lộ mục tiêu nữa mà lại
bò lổm ngổm, chàng lao tới chỗ con chó bị trúng đạn. Hai hàm răng nghiến
chặt, chàng thanh tra rít lên: “tha hồ cho… hắn trông thấy rõ hết”. Nhưng
bốn phía vẫn im lìm… Trọng Viễn liền ngồi phắt dậy, bồng Bão Tố đặt lên
vai, quay bước trở ra bìa rừng. Chàng thanh tra chép miệng một lần nữa,
nghiến răng nghiền ngẫm ý nghĩ gai góc: “Gã sát nhân vẫn nhìn chàng theo
dõi. Thân hình chàng và Bão Tố vẫn hiện rõ trước mắt hắn … qua lỗ chiếu
môn”.

Trí óc chàng trai lại bắt đầu làm việc:
_ Tên sát nhân muốn cản Bão Tố lại, không cho tiến bước tới chỗ nào, tới
cái gì mới được chứ? Phát súng từ phía sau lưng mình bắn tới. Như vậy có
nghĩa là “hắn” đứng nấp ở bìa rừng, lối đi vào. Và ở phía đối diện hắn chắc
phải có một tên đồng lõa? Cần lục soát trong rừng một phen nữa mới được.

Trọng Viễn dấn bước về phía biệt dinh cụ Án. Kịp nghĩ lại, chàng rẽ vào
nhà bà Cầm đặt xác Bão Tố kế bên thi thể thằng Ngây. Rồi đứng lặng,
Trọng Viễn đưa mắt nhìn xác người, xác vật, trong lòng rưng rưng… Đã
chứng kiến rất nhiều cảnh thương tâm não ruột quen lắm rồi. Nhưng trước
cảnh tượng giây phút này đây, người và vật nằm sóng sượt bất động, một
được che đậy, một lộ liễu, hai nạn nhân ngây thơ vô tội, một thằng bé chưa
đủ sức tự vệ và còn một con chó khôn ngoan, chàng thanh tra cảm thấy đau
thương tràn ngập trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.