BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 8

người làm tên Duyên xuất hiện. Đúng là: Thầy nào tớ ấy! Quân của một
dũng tướng ắt không phải nhược binh. Chị Duyên cũng có một nhan sắc rất
khả ái. Nước da bánh mật, vóc người đẫy đà nhưng chắc lẳn như mình cá
tram. Khuôn mặt trái soan càng duyên dáng với đôi mắt đen sáng long lanh.
Bà chủ ra lệnh:
_ Lên mời cậu Sinh xuống ăn điểm tâm. Nói với cậu lẹ lên một chút kẻo
thức ăn nguội hết.
_ Thưa vâng!
Chưa đầy ba phút sau, chị người làm đã quay xuống. Sắc diện lộ vẻ ngạc
nhiên cùng cực, đôi mắt mở lớn, chị Duyên nhìn bà chủ:
_ Dạ…thưa…cậu Sinh không có ở trên lầu!
_ Ồ lạ! Thế nó đi đâu? Sáng nay nó dậy sớm lắm mà? _ nhận thấy chị gia
nhân chưa có ý định rút lui, bà hơi cau cặp chân mày hỏi tiếp:
_ Gì thế nữa, Duyên?
_ Dạ…dạ…thưa bà…cậu Sinh không…a…a…Con vào phòng thì thấy gối
nệm vẫn phẳng nếp y nguyên.
Bà Án thoáng giật mình. Niềm lo ngại đột ngột nhen nhúm trong long
khiến nét mặt bà hơi cau lại. Hai bàn tay ngón nuột nà của bà xoay xoay
chiếc bát sứ Giang Tây đựng thức ăn. Đồng thời khuôn mặt xinh đẹp của
Tường Vân, cô gái cưng, từ sắc trắng mịn cũng trở thành hồng ửng.
Tuổi mười sáu, mười bảy là cái tuổi dễ nổi cơn bất bình. Tính nết lả lơi, bay
bướm của người anh trai yêu quý là nguyên nhân bốc nóng nơi nội tâm
thiếu nữ. Tường Vân dư biết: về khía cạnh này, bà Án Bùi mẹ nàng, vẫn tỏ
ra rất nghiêm khắc khi các con có hành vi muốn vượt qua vòng lễ giáo. Vậy
giờ đây, sự vắng mặt của anh Sinh biết giải thích ra sao nếu không phải lý
do một cuộc hẹn hò vụng trộm, rồi mãi vui, đã kéo dài hơn thường lệ.

Cô giáo Bạch Xuyến ngồi cắn môi im lặng. Thần thái nhà nữ mô phạm lộ
ra vẻ mệt mỏi, cằn cỗi già nua hơn số tuổi thực ngoài ba mươi nhiều lắm.
Mãi sau, bà Án mới thốt:
_ Thôi được! Duyên! Con xuống nhà đi!
Chợt bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt của cô giáo, nữ chủ nhân hỏi ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.