BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 446

Bạch Hành dẫn An Dạ vào một phòng bệnh, anh đã chào hỏi qua bác

sĩ chủ trị ở đây, họ có thể được vào thăm người nọ.

Bác sĩ chủ trị là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trông

vẻ ngoài cũng lịch sự đàng hoàng, nơi khoé mắt hằn dấu chân chim nhưng
điều đó lại tôn thêm sự giỏi giang và sức hấp dẫn thành thục của ông.

Ông ta bắt tay chào hỏi Bạch Hành, cười nói: "Thật không ngờ có thể

lại gặp cậu một lần nữa."

"Ông cũng từ chức rồi?"

"Không làm nữa!" Ông ấy cười cười đầy ý vị: "Vị này chính là? Cô

gái nhỏ của cậu?"

Bạch Hành không nói gì, trực tiếp vòng qua cái đề tài này, hỏi: "Người

kia nằm ở đâu? Phòng nào?"

"Aiz, đừng nóng vội! Cô ấy nằm ở phòng 202, lâu lắm rồi không có ai

tới thăm hết. Nhưng mà cho dù thăm cũng vô dụng, căn bản là cô ấy vẫn
chưa từng tỉnh lại, hơn nữa vốn cũng không nên sống sót."

Nói xong, vị bác sĩ kia liền đi rồi.

An Dạ hỏi: "Cái gì mà vốn không nên sống sót?"

"Chúng ta vào xem sẽ biết."

Bạch Hành một bộ dáng bí hiểm, mang An Dạ đi tới phòng 202.

Trong căn phòng này thoang thoảng mùi vị ẩm ướt, trên cửa sổ có đặt

một bó hoa, cánh hoa đã ố vàng, cuộn lại thành từng mảnh nhăn nheo, lung
lay như sắp đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.