ngoại tỉnh đang đi tham quan. Một phần của chuyến du lịch là đến xem
khách sạn Holiday Inn này. " Nếu như vậy, tôi sẽ không cần đứng xếp hàng
ở đó. Tôi quyết định đi qua họ, bước lên quầy thu ngân và tạo một hàng trả
phòng thật sự.
Khi tôi bước lên, đi ngang qua "những người khách du lịch" này. một vài
người liếc nhìn tôi " nhưng không phải với cái nhìn thiện cảm. Tôi nhận ra.
Hơi ngượng nghịu, tôi cố tỏ vẻ thờ ơ khi đứng vào cuối hàng.
Khi đã đứng đó, tôi vỗ vai người đứng trước và hỏi: “Cái hàng để làm gì
vậy?"
Ông ta trả lời: "Trả phòng. "
"Sao cơ?", tôi ngạc nhiên.
"Giờ trả phòng", ông ta lầm bầm.
"Sao ông biết điều đó?", tôi hỏi.
"Tôi đọc nó trước cửa phòng. "
Đó là một lời giải rất có ý nghĩa, ông ta nhìn thấy nó treo trên cửa, và đó là
lý do tại sao ông ta đứng đấy.
Ví dụ thứ hai về quyền lực hợp pháp: Một thuộc cấp lấy hết can đảm bước
vào phòng của cấp trên và nói: "Xin thứ lỗi, nhưng tôi muốn được tăng
lương. Tôi thật sự thấy mình xứng đáng được tăng lương. "
Liệu cấp trên có trả lời: "Không, anh không thể được tăng lương" không?
Không bao giờ. Thay vào đó, ông ta sẽ trả lời: "Tất nhiên, anh xứng đáng
được tăng lương. Nhưng. . . " ("Nhưng" đồng nghĩa với "Tấn công!") Rồi
ông ta xếp giấy tờ qua một bên, chỉ vào một tờ giấy in đặt dưới tấm kính
bàn và nhẹ nhàng nói: "Rất tiếc là anh đang được trả cao mức lương cao
nhất của anh rồi. "
Người thuộc cấp nói khẽ: "Ổ. . . tôi quên mất mức lương của mình!" và
nhượng bộ, bị những chữ in từ chối những gì có thể thuộc về anh ta. Trong
thực tế, người thuộc cấp tự nói: "Mình không thể tranh cãi với một tờ giấy
in nằm dưới lớp kính bàn này" - và đó chính xác là những gì cấp trên muốn
anh ta nói.
Ví dụ thứ ba về quyền lực hợp pháp. Hai mươi năm trước, tôi là cố vấn luật
trong kinh doanh bất động sản. Mọi người đến chỗ tôi để ký hợp đồng cho